Mộc Lộ chạy chậm đến trước mặt hắn: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Lại gặp nhau…” Thiếu niên lẩm bẩm lặp lại, ánh mắt lâm vào trầm tư. Rất nhanh hắn liền hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn “Ừ, dạo này ngươi thế nào?”

Hắn quan tâm tới tình hình gần đây của cô sao, Mộc Lộ trong lòng dâng lên một tia cảm động, đáp lại “Đa tạ Thiên Quang sư huynh quan tâm, mấy ngày qua đều rất tốt.”

Thương Thiên Quang hơi nhíu mày, ánh mắt cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Làn da cô trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú, khi nói chuyện biểu cảm rất sinh động, đặc biệt là cặp mắt hạnh kia, đen trắng rõ ràng, trong trẻo sáng ngời, giống như nai con ngây thơ trong rừng.

Mộc Lộ: “… Hôm nay Thiên Quang sư huynh lại tới tản bộ sao?”

Nếu biết hắn có thói quen tản bộ, cô đã có thể tạo ra nhiều cơ hội gặp gỡ hơn rồi.

Thương Thiên Quang thu hồi ánh mắt, thản nhiên đáp “Ừ, rảnh rỗi nên đi dạo một chút.”

Hôm qua, từ lúc thấy Mộc Lộ trong đám người, Thương Thiên Quang đột nhiên nhớ tới mình được nhận xét là “người nhiệt tình, thích giúp đỡ” nên hắn ở trong rừng đi rất lâu, mục đích là tìm kiếm chim con bị thương để hắn có cái mà “giúp đỡ”.

Sau bao nhiêu nỗ lực mới tìm được một tổ chim mới nở, có điều mỗi con lại đều khỏe mạnh nên khiến Thương Thiên Quang gặp khó.

Không bị thương thì làm thế nào để trợ giúp chúng nó được?

Vậy… hay là đem chúng nó toàn bộ làm cho bị thương, lúc đó không phải là có thể cứu được rồi sao?

Đầu óc Thương Thiên Quang hoạt động rất nhanh, nháy mắt đạt được logic trước sau như một với bản thân mình. Đang muốn động thủ, Mộc Lộ lại xuất hiện ở trước mặt. Đây chính là kinh hỉ thu hoạch ngoài ý muốn.

Mộc Lộ nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi: “Ta cũng đang tản bộ, Thiên Quang sư huynh có muốn đi cùng không?”

Thương Thiên Quang cong mắt cười, sảng khoái đáp ứng “Được thôi.”

Hai người sóng vai đi xuyên qua rừng cây, làm Mộc Lộ ngoài ý muốn chính là Thương Thiên Quang tuy nhìn qua hướng ngoại, nhưng lại không phải người chủ động nói chuyện. Hai người trầm mặc một lúc lâu, hắn dường như không cảm thấy không khí xấu hổ này nên cũng không nói gì.

Mộc Lộ ở trong đầu mô phỏng vài loại tình huống đối thoại, quyết định bắt đầu “vuốt lông”: “Hôm qua nhìn thấy Thiên Quang sư huynh dễ dàng thi triển ngự hỏa thuật, đổi lại là ta thì thật sự ngoài tầm với.”

Thương Thiên Quang nghe xong, biểu tình không chút gợn sóng, bình tĩnh đáp lại một tiếng “Ồ”

Nhìn qua có vẻ là không hứng thú. Cũng đúng, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng trác tuyệt, lời khen ngợi chắc cũng nghe đến chán rồi.

Mộc Lộ lại nhanh chóng thay đổi đề tài khác, lẩm bẩm: “Hôm nay sao lại không thấy mèo con đâu nhỉ?.”

Mở đầu bằng một điều cả hai đều biết cũng là một phương pháp hay.

“Mèo con?”

Thương Thiên Quang hơi cao giọng, cuối cùng cũng nhìn sang: “Lần trước ta có thấy.”

Bởi vì giọng điệu quá mức mơ hồ, Mộc Lộ tự nhiên cho rằng hắn đang nhớ lại.

“Ừ, bình thường vào giờ này nó sẽ xuất hiện ở gần đây, để ta tìm thử……”

Mộc Lộ vừa nói vừa nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại kêu meo meo khe khẽ.

Thương Thiên Quang cuối cùng cũng nở nụ cười thích thú ở khóe môi, hứng thú đi theo cô.

Một lát sau, một tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, một cái đầu tròn nhỏ nhô ra khỏi bụi cây, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ.

“Thiên Quang sư huynh, nó ở đây.”

Mộc Lộ trước bước nhanh đến, cách mèo con hai mét, ngồi xổm xuống hướng nó vươn tay, nhẹ gọi “Meo meo, tới đây nào.”

Mèo con lười biếng ngáp một cái, chuẩn bị lảo đảo đi về hướng Mộc Lộ. 

Nhưng giây tiếp theo, nó nhìn thấy Thương Thiên Quang phía sau cô, đồng tử kịch liệt co rút lại, nhanh chóng xoay người trốn ngược vào bụi cỏ, nhìn bọn họ chằm chằm, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác.

“Hả?” Mộc Lộ vẻ mặt đầy mặt nghi hoặc, lúc sau mặc cho cô gọi như thế nào mèo con đều không hề nhúc nhích một bước, cách bọn họ rất xa.

“Cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra nữa.”

Mộc Lộ ngồi xổm nghi hoặc gãi gãi đầu “Thiên Quang sư huynh, xem ra chỉ có huynh mới làm được.”

Thương Thiên Quang vốn dĩ đứng ở phía sau cô, hơi khom người xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang “Ta làm được sao?”

“Ừm, nó khá thích huynh, huynh nhất định có thể làm được.”

Thương Thiên Quang cười hỏi: “Ngươi cho rằng ta nhất định có thể làm được thật sao?”

“Lần trước nó rất bám dính huynh sự mà, không chịu để huynh rời đi, huynh có thể chất thu hút mèo nên ta đoán nó sẽ nhận ra huynh thôi.”

Thương Thiên Quang sau một lúc mới hiểu được ý nghĩa của cụm từ “thể chất thu hút mèo” cười nói “Thì ra là vậy. Thế bây giờ ta nên làm gì?”

“Chậm rãi tới gần, sau đó vươn tay ra…”

“Ừ.”

Thương Thiên Quang cong mắt, vui vẻ đồng ý, với hắn mà nói thì sắm vai một người được mèo yêu thích là cảm giác vô cùng mới mẻ.

Thiếu niên nóng lòng muốn thử, làm theo chỉ dẫn của Mộc Lộ nhẹ nhàng bước tới gần mèo con, ngồi xổm xuống, thậm chí còn học theo Mộc Lộ nhẹ giọng gọi “Meo ~”

Có lẽ do giọng điệu khác biệt, tiếng “Meo” phát ra mang vẻ hơi tùy ý nhưng lại có sức hút, khiến người nghe rất dễ chịu.

Nhưng không ngờ mèo con nghe thấy âm thanh này thì toàn bộ lông trên người nó trong nháy mắt đều dựng đứng hết lên. Giây tiếp theo liền chạy mất tăm, có thể nói là chạy trối chết trong tuyệt vọng.

Mộc Lộ: ?

“Ôi trời.”

Thương Thiên Quang thuận thế dùng tay nâng cằm, lời nói tiếc nuối, nhưng giọng điệu lại không hề có chút mất mát nào “Nó chạy mất rồi.”

“Ngay cả sư huynh cũng không làm được sao!?”

Mộc Lộ kinh ngạc buột miệng thốt ra, “Được rồi, chắc là gần đây tâm tình nó không tốt, nếu không sao lại thất thường thế được!?”

“Hả?”

Thương Thiên Quang chống cằm, hơi nghiêng đầu. Sau một lúc lâu, hắn rũ mi xuống, khóe môi cong lên, cười khẽ “Ừ… Tóm lại vấn đề không phải do ta.”

“Đúng vậy.”

Mộc Lộ gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ về nguyên nhân “Thật ra, có rất nhiều lý do khiến cho tâm trạng của mèo trở nên không tốt, ví dụ như……”

“Nhiệt tình giúp đỡ, thể chất thu hút mèo…” Giọng nói lười biếng của Thương Thiên Quang vang lên, hắn đứng dậy, cúi đầu sửa sang lại quần áo, chậm rãi nói.

“Hả…?”

“Ta ở trong lòng ngươi là dáng vẻ như vậy, phải không?”

Dứt lời, thiếu niên ngẩng đầu, ngước mắt nhìn về phía Mộc Lộ, khóe môi hiện lên nụ cười nhưng lại khiến người ta thấy lạnh lẽo.

Thân thể Mộc Lộ cứng đờ, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, lời này của Thương Thiên Quang sao nghe giống như là đang tức giận vậy?

Vốn không nên vội vàng đánh giá người khác như vậy!

“Không đâu, đây chỉ là một góc nhỏ mà ta thấy ở sư huynh thôi.”

Mộc Lộ phản ứng rất nhanh, hoảng loạn nói “Ta biết Thiên Quang sư huynh còn có rất nhiều phương diện ưu tú khác, giống như là…”

“Phốc.”

Thiếu niên trước mặt che miệng cười, vai cũng run run theo, tóc mái trên trán hơi lộn xộn. Cười đủ rồi, hắn mới nói: “Đừng khẩn trương mà, ta chỉ thấy rất thú vị thôi.”

Mộc Lộ dừng một chút, hơi mở to mắt.

“Đánh giá của ngươi rất đặc biệt.”

Lông mày Thương Thiên Quang cong cong, thanh âm nhẹ nhàng chứa đựng chút vui vẻ, trên khuôn thanh tú không hề có nữa phần u ám, lạnh lùng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play