Báo danh xong đã là buổi tối, mặt trời lặn xuống nhường mặt trăng cùng những ngôi sao hiện lên.
Mộc Lộ về nơi ở của các tân đệ tử - Sùng Đức lâu. Đi được hai bước, cô quen thuộc mà rẽ vào một bụi rậm, nơi đó có một con đường nhỏ.
Mộc Lộ hướng về phía bụi cây gọi mấy tiếng “Meo meo?”
Gần đây có một con mèo hoang.
Mọi vật trong Tu Tiên giới đều có linh căn, đặc biệt là sinh vật ở Thiên Cương Tông, tuổi tác không chừng có khi còn cao hơn Mộc Lộ. Nhưng con mèo con này chỉ là một con mèo bình thường, Mộc Lộ thường xuyên cho nó cho ăn.
Nhìn khắp nơi không tìm thấy được bóng dáng của nó, cô đang muốn rời đi. Mới vừa xoay người lại, liền nhìn thấy con mèo nhỏ đang cọ vào chân một thiếu niên.
Thiếu niên mặc xiêm y màu trắng, dáng người cao ráo. Hắn hơi cúi đầu, cố nhấc rời đi nhưng con mèo cong người, bám chặt lấy chân hắn.
Nhìn qua thập phần khó xử, Mộc Lộ thở dài rồi bước lại gần.
“Xem ra nó thực sự thích ngươi.” Mộc Lộ lẩm bẩm: “Thật là một con mèo vô lương tâm.”
Nghe thấy tiếng nói, thiếu niên đối diện khẽ nhướng mày, nhìn về phía cô.
Mộc Lộ đi đến cạnh thiếu niên, khom lưng bế con mèo nhỏ qua một bên.
Khi cô ngẩng đầu, vầng trăng lấp ló ra khỏi đám mây, khuôn mặt của thiếu niên cũng dần trở nên rõ ràng, lúc này cô mới nhận ra người được mèo con yêu thích là ai.
Thiếu niên có dung mạo tuyệt thế, tóc đuôi ngựa buộc cao đen như mực buông xuống eo, dưới ánh trăng lại càng làm cho hắn tăng thêm vài phần khí chất tao nhã mà lạnh lùng.
Hắn nhìn về phía cô, đuôi mắt hơi híp lại, giống như thần tiên hạ phàm.
Nhan sắc đỉnh cao như này chỉ có thể là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết thôi!
Cho nên đây là Thương Thiên Quang hay là Thương Hi Nguyệt?!
Từ khi gia nhập Thiên Cương Tông tới nay, Mộc Lộ tuy đã viết hẳn một cuốn sổ tay phân biệt đôi song sinh, nhưng cô cùng họ một câu cũng chưa hề nói qua.
Điều này có nghĩa là nếu cặp song sinh không làm ra hành động gì đặc biệt rõ ràng để bộc lộ tính cách thì cô cũng hoàn toàn không phân biệt được hai người họ…!
Lần đầu gặp mặt giờ lại trở thành một cuộc gặp bất ngờ, tuy Mộc Lộ thông minh, có nhiều ý tưởng thú vị nhưng vẫn khó tránh khỏi tình trạng phản ứng không kịp.
Ch.ế.t tiệt…không thể chiến đấu nếu không có sự chuẩn bị.`(*>﹏<*)′
Đáng lẽ hôm nay cô nên viết các phương án công lược cặp song sinh thay vì đi ăn sườn chua ngọt! Đó thấy chưa, việc ngoài ý muốn đã xảy ra rồi.
Khóe môi chàng trai cong lên nhàn nhạt, có chút tò mò hỏi: “Sao trông ngươi kinh ngạc thế?”
“……A không, không nghĩ lại gặp được sư huynh.”
Mộc Lộ đành phải căng da đầu đáp, cô nuốt nước bọt, ý đồ nói chút chuyện phiếm “Sư huynh đang tản bộ sao?”
Cứu mạng với!!! Câu này nghe quê mùa quá!
Thiếu niên suy nghĩ một lát, trực tiếp bỏ qua câu hỏi: “…Ngươi nhận ra ta à?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt chàng trai hơi kỳ lạ, Mộc Lộ cười miễn cưỡng: “Ai trong Thiên Cương Tông này mà không biết hai vị sư huynh.”
“Nếu nói hai vị sư huynh…” Thiếu niên cười nhẹ “vậy là không biết ta.”
“Hả? A…”
Mộc Lộ suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Nếu không phân biệt ra hai người bọn họ thì cũng được tính rằng không biết.
Một đề tài mới bất ngờ xuất hiện.
Mộc Lộ nhất thời cũng không trả lời được, căng da đầu chuẩn bị thừa nhận mình lỡ lời, thành thật thừa nhận tốt hơn so với nói hươu nói vượn nhiều.
Thiếu niên mỉm cười nhìn biểu cảm thay đổi trong nháy mắt của Mộc Lộ, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì liền hỏi: “À, sao không thử đoán xem?”
“Đoán?”
“Đoán thử đi, không sao đâu.” Thấy cô chần chờ, hắn cười trêu ghẹo nói “Miễn cho ngươi lại kể với mọi người hôm nay đã giải vây cho một đệ tử khỏi con mèo dính người, nhưng lại kể sai tên của vị đệ tử đó.”
Thiếu niên chỉ dựa vào mấy chữ đã dễ dàng vạch trần sự thật là cô không phân biệt rõ hai người. Sức quan sát thật nhạy bén.
Nhưng cô lại nghĩ, nếu như đoán đúng thì có thể lưu lại ấn tượng tốt với hắn không nhỉ?
Mộc Lộ nghĩ vậy, gật đầu “Sư huynh, để ta thử xem.”
“Được.”
Thiếu niên thấy biểu tình nghiêm túc của cô, không lên tiếng thúc giục, chỉ cười cười, vô cùng hứng thú chờ đợi đáp án.
Mộc Lộ bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Chàng trai này có tính cách ôn hòa, cùng nàng nói chuyện tự nhiên bình thản, không hề có tư thái cao ngạo. Hiện giờ lại kêu cô đoán hắn là ai, rất phù hợp với tính tình bất cần đời của Thương Thiên Quang.
Hơn nữa thể chất thu hút các động vật nhỏ này cũng phù hợp với tính cách yêu thích động vật của Thương Thiên Quang, điều này cô cũng đã ghi rõ ràng trong sổ tay.
Mộc Lộ dần dần minh bạch đáp án trong lòng, ngước mắt lên thăm dò hỏi: “Là…… Thiên Quang sư huynh sao?”
“Ừm…” Thiếu niên nghe được đáp án, nhẹ nhàng gật đầu.
Mộc Lộ kinh hỉ: “Ta đoán đúng rồi sao?!”
Nụ cười của thiếu niên vẫn như cũ, đôi mắt nhìn cô chăm chú, khẽ hỏi ngược lại “Ngươi hy vọng ta là hắn sao?”
Thanh âm của hắn bình tĩnh và nhạt nhẽo, mang theo một chút từ tính.
Mộc Lộ khựng lại.
Tại sao lại hỏi vậy?
Tâm trạng của Mộc Lộ nháy mắt rớt xuống vực, thận trọng hỏi: “Chẳng lẽ…… Ta đã đoán sai à?”
Thiếu niên nhìn cô, chỉ cười mà không lên tiếng.
Mộc Lộ cắn môi, cảm xúc thất vọng ập lên, với phản ứng này của thiếu niên khẳng định là cô đã đoán sai rồi.
Cô một mặt hối hận vì chính mình lỗ mãng, vội vàng phán đoán, một mặt xin lỗi: “Thật xin lỗi…”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã ngắt lời ““Đừng khẩn trương, ngươi đoán đúng rồi.”
Mộc Lộ bối rối, đầu óc nháy mắt trở nên hỗn loạn: “Hả? Ta đoán đúng rồi?”
“Ừ.”
Chàng trai cong mắt, ngữ khí nhẹ nói “Rất ít người có thể đoán đúng, sư muội rất thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra.”
Đoán đúng rồi!
Mộc Lộ nghe được lời này, trái tim bị treo lên lúc này mới từ từ hạ xuống, cao hứng tươi cười.
Cuộc đối thoại này thật là giống như ngồi tàu lượn siêu tốc. Tuy chỉ là đoán thân phận nhưng làm cô toát mồ hôi lạnh.
Thiếu niên lại hỏi: “Tên ngươi là gì?”
Không phá vỡ ấn tượng đầu tiên, Mộc Lộ thở phào nhẹ nhõm, tâm tình sung sướng trả lời: “Mộc Lộ.”
“Đa tạ Mộc sư muội hôm nay đã giải vây cho ta.”
Thiếu niên mỉm cười, đẹp đến mức làm người ta hoa mắt, thanh âm ôn hòa “Trở về cẩn thận nhé.”
Tên đã được nhớ, bọn họ đã được tính là quen biết. Cũng không mất mát gì.
Mộc Lộ có chút hưng phấn nói: “Thiên Quang sư huynh, ngươi cũng vậy.”
Thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu sau đó không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Ánh trăng chiếu xuống trên người hắn, tỏa ra một vầng sáng mờ.
Thiếu niên khóe môi vẫn mang ý cười, nhìn qua ôn nhu như nước, lại không cách nào che giấu được sự thờ ơ cùng đạm mạc trong mắt.
Mặc dù vừa rồi cùng Mộc Lộ trò chuyện nhìn qua rất vui vẻ nhưng trong lòng hắn không hề có nửa phần gợn sóng.
Cái tên Mộc Lộ cũng giống như cơn gió lúc này, thổi qua liền biến mất, không còn bất kỳ dấu vết nào.
----------------------------
Lời của tác giả:
Kỳ thật đây chính là ca ca! Ca ca ngoài mặt nhìn khá tốt ở chung, sẽ cùng đồng môn nói chuyện phiếm, đùa giỡn … giống như một học bá ôn nhu vậy, ngươi hỏi điều gì thì hắn sẽ kiên nhẫn giải đáp, còn tinh tế hỏi lại ngươi ‘Đã hiểu chưa?’.