Cuốn sổ ấy mỗi ngày một dày thêm, chi chít những công thức tính toán và từ ngữ chuyên ngày, từng trang giấy đều nhuốm đậm dấu vết thời gian và sự kiên trì của hai người. Tông Khuyết đầu tư tiền, con số cũng không ngừng tăng trưởng. Sự thật chứng minh rằng hắn có con mắt tinh tường, vận may cũng không tệ. Dù thị trường có những lúc chao đảo nguy hiểm, hắn vẫn có thể khiến vốn liếng trong tay quay cuồng sinh sôi.
Mua vào ở điểm thấp, bán ra ở đỉnh cao, lợi nhuận đến từ chính sự chênh lệch ấy.
【Ký chủ, trước đó không còn tiền sao?】1314 nhìn hắn gần như dốc toàn bộ tài chính vào đầu tư, không nhịn được hỏi.
【Giai đoạn này lợi nhuận không tệ.】Tông Khuyết rời khỏi quán net, giọng điệu hờ hững.
Đầu tư không chỉ dựa vào tầm nhìn, mà còn cần nắm bắt thời gian. Khi lợi nhuận đủ tốt, hắn phải nhanh chóng rút về, tích lũy vốn trước mắt là mục tiêu chính. Nếu bỏ lỡ thời cơ, những gì đã bỏ ra sẽ có nguy cơ nhân lên nhiều lần mà không thu được gì.
Trời đã tối đen khi hắn rời khỏi quán net. Tông Khuyết đổi từ tàu điện ngầm sang xe buýt, sau đó đi bộ hơn mười phút, rẽ vào một con hẻm cũ kỹ.
Lớp xi măng từng trông mới tinh nay đã nứt nẻ, có chỗ bong tróc để lộ lớp đá vụn bên trong. Nhưng chẳng ai buồn sửa chữa. Ngõ sâu hun hút, đèn đường không thể chiếu đến hết, chỉ có ánh đèn xe vô tình lướt qua mới tạm rọi sáng một đoạn.
Một chiếc xe chạy vào sân, đèn tắt, không gian lại chìm trong bóng tối. Tông Khuyết bật đèn pin điện thoại, từng bước đi sâu vào trong. Cát sỏi dưới chân phát ra những âm thanh lao xao, rồi bỗng hắn dừng lại. Trong bóng tối phía trước, có ánh tàn thuốc lập lòe.
Hắn nâng đèn pin lên, ánh sáng quét qua một góc tường, để lộ một người đứng tựa vào đó. Người kia giơ tay che mắt, giọng có chút khó chịu:
“Đừng có chiếu thẳng vào mặt tao, chói chết mẹ!”
Người đến có mái tóc vàng lẫn vài lọn đã phai màu, phía sau còn vài kẻ thoạt nhìn cũng chẳng phải loại tử tế.
Tông Khuyết dời ánh sáng đi chỗ khác, ánh mắt bình thản nhìn đám người từng có qua lại với nguyên chủ.
“Có chuyện gì?”
Gã tóc vàng quan sát hắn một lượt, xác nhận hắn vẫn ổn liền nhếch miệng cười:
“Xem ra mày vẫn sống khỏe mạnh. Mà này, kiếm ăn kiểu gì đấy? Cũng dư giả phết nhỉ?”
Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên vai Tông Khuyết, nhưng nhanh chóng cau mày, hất vai một cái:
“Mẹ kiếp, sao mày cao thế, ôm vai nói chuyện còn chẳng thuận mắt nổi.”
Tông Khuyết liếc qua bàn tay trên vai, rồi quay sang nhìn thẳng vào gã.
“Tìm tao chỉ để xác nhận xem tao chết chưa à?”
Gã tóc vàng khựng lại một giây, rồi lập tức siết vai hắn, cười cười: “Nói vậy gì khó nghe vậy. Chúng tao có nghe tin gần đây mày ở trong trường, sống ngon lành, cũng đoán là không có chuyện gì rồi. Nhưng mà này…” Gã giật giật cằm, “Mày đội mũ làm gì?”
“Đầu phía sau bị rách, khâu mấy mũi.” Giọng Tông Khuyết vẫn lạnh nhạt. “Tỉnh dậy thì phát hiện trên người chẳng còn thứ gì đáng giá.”
“Sao? Chắc chắn là do bọn học sinh kia làm!” Gã tóc vàng cau mày, nhưng rồi nhanh chóng liếc xuống điện thoại trong tay hắn, tiện tay rút lấy. “Mày xài điện thoại này cũng được đấy.”
“Thuê.” Tông Khuyết nắm chặt điện thoại, nhìn thẳng vào gã. “Lữ ca, nghe nói ‘đầu trọc không sợ bị nắm tóc’ nhỉ?”
Gã tóc vàng nheo mắt: “Ý gì?”
“Tao mà báo cảnh sát, mày nghĩ mày sẽ ở đâu?”
Gã hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức nhún vai, cười nhạt: “Tao có gõ đầu mày đâu? Báo thì báo, cùng lắm đi vào chung.”
“Vậy cùng nhau vào đi.” Tông Khuyết nói, ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo. “Tao chẳng còn gì cả, cũng chẳng thiết sống nữa. Còn mày?”
Lời hắn như cùng gió lạnh hòa vào nhau, mang theo cảm giác rét buốt đến tận xương. Cả đám thanh niên phía sau gã tóc vàng đều cảm thấy khó chịu, có kẻ lên tiếng:
“Mày dọa ai đấy? Nghĩ tao sợ chắc?”
“Phải đó, muốn thử không?” Tông Khuyết lười biếng nhét điện thoại vào túi, ánh sáng đèn pin hắt xuống, mờ nhạt chiếu sáng cả bọn.
Gã tóc vàng theo bản năng đề phòng, nhưng chưa kịp phản ứng thì cổ áo đã bị nắm chặt, cả người bị ép sát lên tường. Tông Khuyết siết lấy cổ hắn, sức mạnh đủ để khiến gã nghẹn lại, mặt đỏ bừng.
“ĐM…” Gã khó khăn bật ra một từ, tay quờ quạng muốn gỡ ra nhưng hoàn toàn vô ích.
Những kẻ còn lại hoảng hốt, có người định xông lên, nhưng Tông Khuyết chỉ cần siết mạnh hơn một chút, gã tóc vàng đã gần như nhấc bổng khỏi mặt đất.
“Đừng qua đây.” Giọng hắn trầm thấp nhưng không hề dao động. “Bọn mày xông lên thì cùng nhau chết đi.”
Hắn đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết, cũng đã trải qua những khoảnh khắc sinh mạng cạn kiệt. Đối với hắn, nỗi sợ không tồn tại.
Cả đám đứng chết trân tại chỗ, có kẻ nuốt nước bọt căng thẳng: “Mày đừng kích động!”
Gã tóc vàng cũng khó khăn nhả ra mấy chữ: “Tao… tao muốn sống…”
Ngay khi những lời ấy thoát ra, cánh tay đang siết cổ gã cũng buông lỏng. Gã lập tức khuỵu xuống, tay ôm cổ, ho sặc sụa như muốn trút hết phổi ra ngoài.
Tông Khuyết nhìn hắn, lấy từ trong túi ra hai tờ tiền, thong thả đưa tới.
Gã tóc vàng theo phản xạ giật mình, mắt đỏ ngầu vì thiếu dưỡng khí: “Làm… làm gì?”
“Phí hòa giải.” Giọng hắn không hề dao động. “Chuyện lần trước tao không truy cứu, nhưng từ giờ tránh xa tao ra. Nếu không, tao không chắc mình sẽ làm gì đâu.”
Hai tờ tiền giấy khẽ đung đưa trong gió. Gã tóc vàng nặng nề hít thở, rồi nhận lấy. Được mấy kẻ khác dìu đi, gã khàn giọng nói:
“Được, coi như xong.”
Bọn chúng rời đi, để lại không gian chỉ còn lại mùi khói thuốc phảng phất trong không khí.
Trong sân, ánh đèn le lói hắt qua khe cửa. Một giọng già nua cất lên, mang theo chút dè dặt:
“Ai đấy? Ai đứng ngoài đó?”
“Con đây.” Tông Khuyết lên tiếng.
“Tiểu Khuyết à, mau vào đi.” Giọng nói lập tức trở nên vui mừng.
【Ký chủ, phải biết yêu quý sinh mệnh. Mỗi một sinh mệnh trưởng thành đều tiêu tốn vô vàn tâm huyết. Đừng dễ dàng cùng người khác đồng quy vu tận, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm trọng.】1314 nói.
【Chỉ là dọa họ thôi.】Tông Khuyết đáp nhẹ, 【‘Đầu trọc không sợ bị nắm tóc’, còn những kẻ liều mạng thì chẳng ai dám dây.】
Dù 1314 cảm thấy hắn nói cũng có lý, nó vẫn không khỏi lo lắng. Lúc mới gặp hắn, khi biết có thể sống lại, hắn chẳng hề tỏ ra vui mừng có khi còn thơ ơ khiến 1314 vô cùng lo sợ.
Cánh cửa sân mở ra, một bà lão tóc bạc đứng đó, mắt hơi nheo lại nhưng dáng người vẫn còn cứng cáp.
“Tiểu Khuyết, con về khi nào thế? Sao không gõ cửa?”
“Vừa mới đến ạ.” Hắn đáp.
“Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì, ta làm cho con?”
Dưới mái ngói phủ đầy rêu xanh, từng giọt mưa rơi tí tách, vẽ nên một màn nước mỏng trước hiên nhà.
“Cháu ăn rồi, không cần đâu.” Tông Khuyết nhẹ giọng nói, bước vòng qua những bao tải chất trong sân.
Khoảng sân nhỏ này không lớn, chỉ gồm một gian nhà trước và một gian nhà sau. Phòng bếp nằm phía trước, còn phía sau là phòng ngủ. Không giống với những căn nhà mái bằng hiện đại, nơi đây vẫn giữ nguyên mái ngói cũ, thời gian phủ lên từng viên ngói lớp rêu phong xanh mướt. Những ngày mưa đến, nước nhỏ xuống, tạo thành một điệu nhạc khe khẽ giữa không gian tĩnh lặng.
Nghe nói sân này là do bậc cha chú để lại, lẽ ra một nơi như thế này ở thành phố đất chật người đông phải đáng giá lắm. Thế nhưng, nó nằm ở khu ngoại ô xa xôi, muốn vào trung tâm phải ngồi xe buýt rất lâu. Cả khu nhà đều đã cũ kỹ đến mức có thể bị liệt vào danh sách nhà nguy hiểm, dù muốn bán cũng chẳng ai mua.
Trong sân chất đầy bao tải lớn nhỏ, bên trong đựng chai lọ cũ, còn có những thùng giấy đã được gấp phẳng và buộc gọn gàng. Cũng nhờ vào những thứ này mà nguyên thân ở trường học không đến mức bị đói. Chính vì hoàn cảnh này mà những người thân từng mượn tiền không tìm đến bà cụ đòi nợ, mà thay vào đó chạy đến tìm ba của Tông Khuyết.
Tông Khuyết liếc mắt nhìn qua, bà cụ có chút lúng túng, bàn tay khô gầy vô thức lau lên vạt áo rồi nói: “Những thứ này ngày mai bà mang đi bán, không dơ đâu. Nhặt về bà cũng lau sạch sẽ cả rồi.”
“Dạ.” Tông Khuyết đáp, đi vào phòng sau, “Cháu đi làm bài tập trước.”
Quả thật không hề có mùi lạ. Dù trong sân chất đầy đồ đạc, nhưng nơi này vẫn sạch sẽ đến lạ. Dây leo quấn quanh giàn sắt, những chiếc lá xanh mướt đón lấy nước mưa, trông đầy sức sống.
Trong nhà có vài chậu hoa, cũng có những khay trồng rau nhỏ. Dù đồ đạc đều đã cũ, khăn trải bàn cũng bạc màu theo năm tháng, nhưng mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng. Ngay cả quần áo bà cụ mặc trên người cũng sạch sẽ, chỉ là đã sờn cũ theo thời gian.
“Cháu làm bài tập đi.” Bà cụ chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay bọc tiền lẻ, từng tờ tiền được gấp ngay ngắn, đưa cho Tông Khuyết, giọng bà có chút áy náy: “Tuần trước cháu không về nhà, tuần này cũng chưa lấy sinh hoạt phí, bà không biết đưa cho cháu bằng cách nào.”
Tông Khuyết nhận lấy, những tờ tiền đã hơi ấm lên bởi hơi tay bà.
“Ăn uống đầy đủ vào, đừng để mình bị đói, nghe chưa?” Bà cụ dặn dò.
“Bà cũng vậy ạ.” Tông Khuyết nói.
“Bà già rồi, ăn bao nhiêu cũng đủ.” Bà cụ cười, đôi mắt hiền từ dưới ánh đèn như ánh lên chút ấm áp, lại như có chút gì đó ươn ướt. “Thôi, cháu mau làm bài đi, bà không làm phiền nữa.”
“Vâng.” Tông Khuyết đáp, bước vào phòng, bật đèn bàn lên, ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Khi còn sống, hắn cũng không quá thân thiết với gia đình,nhưng dù vậy hắn sẽ luôn làm tròn trách nhiệm của một người con không để gia đình thiếu thốn bắt cứ thứ gì. Vì vậy nếu có ai nói hắn máu lạnh, bất hiếu, thì ba mẹ hắn sẽ ngay lập tức phản bác.
Hắn sống cũng chẳng ra gì, còn hành vi của nguyên thân lại chẳng khác nào ức hiếp người khác.
Những đồng tiền ít ỏi mà bà cụ chật vật gom góp phần lớn đều bị nguyên thân ném vào tiệm net và khu trò chơi. Trớ trêu thay, hắn vừa khinh thường số tiền ấy, vừa ngang nhiên tiêu xài không chút đắn đo.
【 Ký chủ, người xem bà cụ sống vất vả như vậy, nhưng vẫn trân trọng từng ngày. 】 Hệ thống tận tình khuyên nhủ, sợ hắn lại bước sai đường.
【 Hình phạt nghiêm trọng mà ngươi vừa nói là gì? 】 Tông Khuyết hỏi.
【 Không biết quý trọng sinh mệnh, không chỉ khiến nhiệm vụ thất bại, mà còn bị trừ điểm tích lũy. 】 Hệ thống nghiêm túc trả lời, 【 Còn nếu cố ý phá vỡ quy tắc thế giới, tước đoạt sinh mạng người khác, sẽ bị coi là bug. 】
Bug sẽ bị hệ thống thanh trừng ngay lập tức. Nếu vượt quá khả năng kiểm soát, sẽ bị đưa vào danh sách truy sát của tổ chém giết. Dù có mạnh đến đâu, cũng khó thoát khỏi sự truy đuổi ấy.