Hệ thống thông báo, nhiệm vụ hoàn thành đánh giá cấp A, nhiệm vụ đầu tiên thu về 500 vạn điểm tích luỹ, nhiệm vụ thứ hai thu về 300 vạn điểm tích luỹ, thêm thưởng 100 vạn, tổng cộng 900 vạn, đã chuyển vào tài khoản. Lý do thưởng thêm: Thúc đẩy văn hóa sản nghiệp phát triển.

"Cấp A?" Giọng nói có chút ngạc nhiên, khó có thể nhận ra một chút mất bình tĩnh.

"Đúng vậy." Hệ thống trả lời.

"Mở ra một thế giới mới đi."

"Tốt, đang chuẩn bị nhiệm vụ thế giới mới cho cậu."

"Hệ thống 1314 thông báo, đang chuẩn bị mở thế giới mới..."

Thân thể lạnh buốt, nhưng hơi thở lại nóng ấm, toàn thân bị bao phủ bởi hơi lạnh ẩm ướt, dường như không thể thoát khỏi. Mặc dù cố gắng giãy giụa xong mọi thứ vẫn vô vọng.

Một mùi sắt rỉ nồng nặc xộc lên, Tông Khuyết ý thức vẫn rất mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra mùi máu tươi, cơ thể này có vẻ không thể cứu vãn, và nhiệm vụ có thể sẽ thất bại.

"Hệ thống 1314 nhắc nhở, căn cứ vào cài đặt trước đây, đã chuẩn bị thuốc phục hồi cho cậu."

Nhờ vào hệ thống, Tông Khuyết cảm thấy hơi thở mình thông suốt trở lại. Một loạt ký ức hỗn loạn ùa về—lời chửi rủa, trận đánh, khói mù dày đặc, những cuộc ẩu đả trên con đường tắt, và cuối cùng là một cú đánh vào đầu, khiến cậu ngã xuống vũng nước mưa bẩn thỉu.

Tiếng nước lách tách vang lên, như thể có ai đó tránh khỏi vệt nước văng lên, tránh làm ướt giày...

"Lạch cạch!"

Một giọt nước mưa rơi xuống má, mang theo chút đau đớn và lạnh lẽo, đủ để cuốn theo những suy nghĩ sâu sắc không thể tránh khỏi. Một bóng dáng xuất hiện trước mặt, những giọt nước lại như biến mất trong tích tắc, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của nước mưa rơi xuống mặt đất.

Tông Khuyết từ từ mở mắt ra, lúc cậu dùng cánh tay chống thân thể ướt đẫm của mình lên, đôi giày thể thao trắng thoạt trông rất không phù hợp với ngày mưa bên cạnh cậu kia thoáng lùi về sau một chút, lộ ra chút sắc trời mờ ảo. Lúc tia sáng kia bị che đi lần nữa, một lời hỏi thăm nhẹ nhàng và cẩn thận truyền đến: "Cậu có ổn không?"

Giống như những đám mây che mất mặt trời dần bị gió cuốn đi, lấp loé những tia sáng có thể xua tan tất cả khói mù và giá lạnh, mang đến hơi ấm cho nhân gian.

Tông Khuyết muốn đứng lên, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi lại trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn rõ người thanh niên đang đứng trước mặt.

Áo sơ mi trắng, cổ áo nghiêm chỉnh, trên vai mang chiếc cặp sách, mái tóc đen gọn gàng, khuôn mặt tinh tế mờ mịt, mang theo vẻ sạch sẽ, trong trẻo sau cơn mưa. Giữa không gian tối tăm và mưa bụi mênh mông, cậu ấy như một điểm sáng duy nhất, ấm áp và đầy hi vọng.

Tông Khuyết nhớ rõ cậu ấy, trong ký ức của nguyên thân, họ là hai người xa lạ, cậu ấy tên là Lâm Hành.

【Hệ thống 1314 thông báo nhiệm vụ: Nhiệm vụ đầu tiên, giúp nguyên chủ sống sót; nhiệm vụ thứ hai, thay đổi vận mệnh của Lâm Hành.】

Một người dịu dàng và sạch sẽ như thế, ai cũng không thể ngờ rằng vận mệnh cuối cùng của cậu ấy lại là bị cắt đứt đôi chân, chìm trong hồ nước mà chết.

Nhiệm vụ được kích hoạt khi gặp đối tượng nhiệm vụ, nhưng hiện tại chưa đến lúc bánh răng vận mệnh quay.

"Còn ổn." Tông Khuyết thu hồi ánh mắt, đánh giá vết thương trên người. Những vết dao cắt, vết đánh của côn bổng, vết thương trí mạng của nguyên thân là ở phần đầu.

Thuốc do hệ thống cung cấp thực sự rất hiệu quả, giúp thân thể hồi phục với tốc độ kỳ diệu, khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng là kỳ tích. Nếu không có những người chứng kiến, cậu có thể hồi phục ngay lập tức.

Không ai biết vết thương trí mạng nghiêm trọng đến mức nào, Lâm Hành cũng không biết. Hiện tại vết thương có thể hồi phục nhanh chóng, chỉ là nhìn qua có vẻ rất thảm.

Lâm Hành cũng cúi đầu đánh giá Tông Khuyết. Thanh niên này dáng người thon dài, mặt mày sắc bén, thoạt nhìn không dễ gần. Trước kia cậu đã từng nhìn thấy cậu ấy mang trên người những vết xanh tím, nhưng bây giờ những vết thương ấy rất đáng sợ, toàn thân gần như bị vết thương bao phủ. Áo T trắng ban đầu giờ dính đầy bùn đất và máu, trông thật thảm hại.

"Cậu có muốn đi bệnh viện không?" Lâm Hành thử thăm dò, đưa tay ra, nhưng khi ánh mắt đối diện với Tông Khuyết, cậu cảm thấy một sự thâm thúy và lạnh nhạt. Không phải lạnh nhạt vì chán ghét, mà là sự bình tĩnh, bình tĩnh như thể vết thương của Tông Khuyết không phải của chính cậu ấy, khiến lòng người không khỏi cảm thấy xót xa.

“Vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện.” Tông Khuyết khẽ rũ mắt xuống, tay duỗi ra nắm lấy cánh tay Lâm Hành.

Lòng bàn tay mang theo độ ấm gần như bỏng rát, khiến cơ thể Lâm Hành hơi giật mình theo bản năng.

Khi Lâm Hành giúp cậu đứng lên, cậu ấy nhẹ nhõm thở ra một hơi, quan tâm nói: “Vẫn là đi bệnh viện xem một chút đi, vết thương này có thể phải tiêm vắc-xin uốn ván.”

“Không cần, chỉ cần băng bó một chút là được.” Tông Khuyết bình tĩnh nói trong cơn mưa.

Bầu trời đã gần tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cây côn bổng gãy nằm trên mặt đất, vết máu loãng còn đọng lại. Xa xa, tiếng chuông của trường học vang lên.

Không phải Tông Khuyết không muốn đi bệnh viện, mà nguyên thân không có một đồng tiền nào, hơn nữa sự việc đánh nhau ẩu đả này nếu không được giải thích rõ ràng, một khi bị trường học phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi học.

“Tôi không biết băng bó đâu.” Lâm Hành nhìn theo tay Tông Khuyết, thấy máu chảy xuống, có chút lo lắng.

“Tôi biết.” Tông Khuyết phân rõ phương hướng rồi nói, “Tôi nhớ rõ cậu thuê phòng ở gần đây, có thể dẫn tôi đến đó được không?”

Hiện tại không thích hợp trở về nhà.

“À...” Lâm Hành hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, “Được.”

Hai bóng dáng thon dài bước đi, chỉ là một người bước đi vội vã, một người bước chậm rãi, dần dần biến mất trong con đường lầy lội.

Trong nhà ấm áp sáng ngời, khác hẳn với cái lạnh buốt xương từ cơn mưa xuân bên ngoài, Tông Khuyết rửa sạch vết thương, dọn sạch những mảnh vụn vô tình rơi vào đó, cơn đau thấu cốt khiến hắn phải nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau dịu lại.

Hầu hết vết thương ẩn dưới lớp quần áo đều biến mất nhờ nước thuốc hồi phục, trong cuộc hỗn chiến nơi ngõ vắng ấy, e rằng ngay cả người đánh hắn bị thương cũng không nhớ được mình từng đánh vào chỗ nào, còn một ít vết thương nhỏ chỉ cần sát trùng bôi thuốc là được.

Tông Khuyết thay bộ quần áo sạch sẽ rồi ra cửa. Khi mở cửa phòng tắm, cậu nhận thấy cửa chính từ ngoài đã mở ra. Cậu ấy bước vào, thu lại chiếc dù và mang vào chút hơi lạnh của cơn mưa xuân.

Cậu ấy treo chiếc dù lên cửa, đóng cửa lại và thay dép lê. Cậu ấy hơi run lên một chút, dường như cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa khắp phòng, rồi nhìn lại Tông Khuyết: “Tôi đã mua thuốc cho cậu rồi, cậu cần dùng như thế nào?”

“Cảm ơn, tôi tự làm được.” Tông Khuyết đi qua nhận lấy túi thuốc, nhìn thấy vai và ống quần Lâm Hành vẫn ướt, liền hỏi: “Cậu muốn tắm rửa không? Nước vẫn còn ấm.”

“Ách...” Lâm Hành hơi ngạc nhiên, đôi mắt mở to, nhìn Tông Khuyết một lúc.

“Làm sao vậy?” Tông Khuyết hỏi.

“Không, không có gì.” Lâm Hành nhẹ nhấp môi, nhìn Tông Khuyết trong bộ quần áo thanh niên, cảm thấy cậu ấy không giống như những gì cậu tưởng tượng trước đó.

Thế nhưng, cậu ấy lại nói cảm ơn.

1314: “Ký chủ, từ ‘cảm ơn’ này sẽ không xuất hiện trong miệng của nguyên thân đâu, chú ý đến OOC.”

“OOC sẽ thế nào?” Tông Khuyết mở túi thuốc ra, đọc hướng dẫn sử dụng, lấy tăm bông bôi thuốc lên vết thương ở tay và cánh tay.

Mùi thuốc nồng nặc và cảm giác lạnh lẽo, đau đớn khiến người ta theo bản năng phải ngừng thở.

“Nếu bị người trong thế giới này phát hiện, có thể sẽ bị bắt đi để làm thí nghiệm.” 1314 trả lời với giọng máy móc, mang theo một chút âm trầm.

Mặc dù hệ thống sẽ không bỏ mặc ký chủ gặp nguy hiểm, nhưng ký chủ cũng phải hiểu rằng việc bảo vệ mạng sống của chính mình quan trọng như thế nào.

Không có ký chủ nào chưa trải qua vài lần bị hệ thống hù dọa cả.

Tông Khuyết buông tăm bông xuống, cầm băng gạc lên và nói: “… Ta và cậu ấy không thân.”

Nguyên thân thật sự không thân thiết với Lâm Hành. Một người cả ngày sống trong sự hỗn loạn, năm nào cũng đánh nhau ẩu đả, vì nghèo khó mà miễn cưỡng ở lại trường học với một người là học sinh luôn đứng đầu lớp, gia đình hoàn hảo, thầy cô và cha mẹ đều coi là niềm tự hào, mặc dù chỉ cách nhau chưa đầy 10 mét trong phòng học, nhưng sự chênh lệch giữa họ thì lại quá lớn, như thể một trời một vực.

“Để tôi giúp cậu.” Lâm Hành nhìn cậu, một tay nhẹ nhàng đưa lên, định dán băng gạc lên vết thương.

Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn cậu, buông tay ra rồi nói: “Cảm ơn.”

Cậu ấy thực sự không có cách nào làm được, tính tình nguyên thân vốn đã không ổn định, nếu thay đổi quá nhiều, người quen sẽ cảm thấy khác lạ. Tuy nhiên, cậu ấy không muốn tỏ ra thiếu lễ phép với những người xa lạ, nhưng cũng không muốn cứ mãi giữ mãi tính cách cũ.

Có nhiều bạn bè, thì có nhiều con đường để đi. Lần này, cậu ấy may mắn gặp được Lâm Hành. Còn sau này, liệu có gặp được người như vậy nữa không thì không ai biết.

Lâm Hành kéo ghế qua, ngồi xuống, lấy băng gạc và nhẹ nhàng dán lên vết thương.

“Dùng băng dán như thế là được rồi.” Tông Khuyết đưa tay về phía cậu ấy, đưa băng dán cho cậu.

“Được rồi.” Lâm Hành ngước mắt nhìn cậu, nhận ra vết thương của cậu trông không thảm hại như lúc đầu nữa.

Có lẽ vết thương này đã có máu của người khác.

Thanh niên rũ mắt, cắt miếng băng dán, cẩn thận dán lên vết thương. Tuy nhiên, lông mi của cậu khẽ run, ánh mắt đầy nghi hoặc, không thể giấu được.

“Cậu muốn hỏi gì?” Tông Khuyết nhìn cậu ấy khi lần thứ ba cậu ấy ngước mắt lên, hỏi.

Lâm Hành dừng lại một chút, rồi hỏi: “Vết thương này là ai làm cậu? Cậu có muốn báo cảnh sát không?”

Lúc đó máu hòa với nước bùn văng khắp nơi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ lo dẫn người ta về, như đang nằm mơ vậy, cũng quên mất vụ báo cảnh sát.

"Tôi gây sự trước." Tông Khuyết bình tĩnh nói.

Tay dán băng gạc của Lâm Hành bỗng nhiên dùng sức hơi mạnh, đến khi cánh tay trong tay cậu căng chặt lại, cậu mới buông lỏng tay ra, nói: "Xin lỗi! Tôi không cố ý! Làm cậu đau à?"

Bốn mắt nhìn nhau, nét mặt Tông Khuyết rất bình tĩnh, Lâm Hành lại có hơi luống cuống tay chân, lúc lâu sau mới nói: "... Không phải tôi muốn báo cảnh sát bắt cậu."

Trong phòng chỉ có hai người họ, cậu muốn báo cảnh sát thì dù bị giết người diệt khẩu cũng không ai phát hiện.

Tông Khuyết nhìn cơ thể căng chặt cùng hô hấp gần như ngưng bặt của thanh niên, mở miệng: "Cậu đừng dính vào chuyện này."

Đánh nhau với nguyên thân có thanh niên lêu lổng cũng có học sinh, mà nguyên nhân của chuyện này là vì nguyên thân muốn cướp tiền sinh hoạt của học sinh, trên người không xu dính túi nên đương nhiên không cướp được, học sinh là phòng vệ chính đáng, nhưng đám lêu lổng kia cũng không phải ngồi không.

Một khi dính phải đám người đó thì dù là với hiện tại hay tương lai của Lâm Hành đều sẽ rất bất lợi.

Cậu có thể có một tương lai tươi sáng, không cần phải chạm đến bùn lầy.

Lâm Hành chần chờ một lúc không biết nên nói gì. Lúc ấy cả người Tông Khuyết đầy máu nằm trong vũng bùn, làm cậu tưởng hắn chết mất rồi, nhưng mọi chuyện lại do hắn khơi mào.

Mức độ phức tạp của vấn đề vượt quá khả năng xoay sở của cậu, nắm được hay không hình như cũng không ổn lắm.

"Được rồi." Lâm Hành duỗi tay cắt băng gạc đã quấn xong.

"Cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không?" Tông Khuyết nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, cảm nhận động tác trên đầu nói.

"Hả?" Lâm Hành khựng lại, nhát kéo vốn định cắt băng gạc hơi lệch một chút, một nhúm tóc rơi xuống sau lưng.

Cỏ vẻ Tông Khuyết không nhận ra, Lâm Hành dùng một đầu gối đè lên nhúm tóc rơi trên sô pha kia, tránh cho bị giết người diệt khẩu vì 'đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng kiểu tóc không thể xấu': "Được, cậu cần bao nhiêu?"

1314 cực kỳ tinh mắt: [Ký chủ, cậu ấy cắt tóc cậu.]

"Một ngàn." Tông Khuyết mặt không thay đổi đáp: "[Cậu ấy như vậy rất dễ bị đám trộm cắp để mắt.]

1314: [?]

* Một ngàn nhân dân tệ bằng khoảng 3 triệu 300 ngàn Việt Nam đồng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play