"Cậu muốn mượn nhiều tiền như vậy để làm gì?" Lâm Hành băng bó vết thương trên đầu cho hắn xong liền đứng dậy. Khi cử động, một sợi tóc rơi xuống ghế sô pha.

Một nghìn tệ, dù với người trưởng thành cũng không phải con số nhỏ.

Nếu đã muốn mượn, tất nhiên phải biết rõ mục đích, không thể để tiền bị dùng vào việc xấu.

Tông Khuyết nhìn thanh niên đang thấp thỏm trước mặt, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, rồi bình tĩnh đáp: “Không phải để làm chuyện xấu.”

Chỉ là trong túi không còn đồng nào. Không chỉ không xu dính túi, ngay cả điện thoại và tiền cũng bị lấy mất. Nếu bây giờ không vay được tiền thì ngay cả chỗ ngủ tối nay cũng trở thành vấn đề.

Lâm Hành trong khoảnh khắc bị nhìn thấu tâm tư, có phần lúng túng: “Tôi không có ý đó… Vậy khi nào cậu trả?”

Tông Khuyết bình tĩnh nhìn cậu, suy nghĩ dựa trên thời gian làm việc, nghỉ ngơi và năng lực của một học sinh cấp ba, loại trừ những khoản chi tiêu không cần thiết, tính xem khi nào có thể kiếm đủ một nghìn tệ.

Lâm Hành nhìn thanh niên đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt trầm tư, cảm thấy mình có lẽ đã hỏi hơi nhiều. Cậu cũng từng nghe qua những lời đồn về Tông Khuyết trong trường: nào là trèo tường trốn học lên mạng, đánh nhau ẩu đả, thậm chí còn thu tiền bảo kê.

Dù người ta thường nói "mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc là giả," nhưng lời đồn cũng không phải vô căn cứ. Hắn nói là mượn tiền, nhưng có khi chỉ là một cách nói.

Một nghìn tệ với cậu mà nói không phải con số lớn. Cha mẹ cũng từng dặn dò, sợ cậu gặp phải mấy chuyện như thế này, thà bỏ tiền ra tránh rắc rối còn hơn.

“Lần này tôi có thể…” Cho cậu vay.

“Một tháng sau tôi sẽ trả.” Tông Khuyết trầm ngâm nói.

“Hả?” Lâm Hành bất giác thốt lên,cậu có chút ngạc nhiên.

Tông Khuyết vẫn thản nhiên: “Cậu nghĩ tôi sẽ quỵt nợ sao?”

"Không." Lâm Hành bị nhìn thấu, tai hơi nóng lên.

Cậu tự thấy bản thân đã suy bụng ta ra bụng người, không khỏi chột dạ, có chút thẹn vì đã nghi ngờ người ta.

"Tôi có thể viết giấy vay nợ." Tông Khuyết nói.

【 Ký chủ, cậu nói vậy thì Lâm Hành chắc chắn sẽ ngại mà không bắt cậu viết đâu. 】 1314 dựa vào kinh nghiệm quan sát loài người nhiều năm mà khẳng định.

"Được, chờ một lát." Lâm Hành đi lấy giấy bút mang đến.

Nhìn Tông Khuyết viết giấy vay nợ, Lâm Hành bèn hỏi: “Tôi chuyển tiền cho cậu bằng cách nào?”

Tông Khuyết dừng tay, hỏi lại: “Cậu có tiền mặt không?”

"Tiền mặt dễ thất lạc, mà tôi cũng không có sẵn nhiều." Lâm Hành hơi khựng lại rồi đáp, “Nếu nhất định phải dùng tiền mặt thì mai tôi sẽ đi rút.”

"Tôi không có điện thoại." Tông Khuyết nói, "Không thể chuyển khoản được".

Tông Khuyết vẫn thản nhiên: “Cậu nghĩ tôi sẽ quỵt nợ sao?”

"Không." Lâm Hành bị nhìn thấu, tai hơi nóng lên.

Cậu tự thấy bản thân đã suy bụng ta ra bụng người, không khỏi chột dạ, có chút thẹn vì đã nghi ngờ người ta.

"Tôi có thể viết giấy vay nợ." Tông Khuyết nói.

【 Ký chủ, cậu nói vậy thì Lâm Hành chắc chắn sẽ ngại mà không bắt cậu viết đâu. 】 1314 dựa vào kinh nghiệm quan sát loài người nhiều năm mà khẳng định.

"Được, chờ một lát." Lâm Hành đi lấy giấy bút mang đến.

Nhìn Tông Khuyết viết giấy vay nợ, Lâm Hành bèn hỏi: “Tôi chuyển tiền cho cậu bằng cách nào?”

Tông Khuyết dừng tay, hỏi lại: “Cậu có tiền mặt không?”

"Tiền mặt dễ thất lạc, mà tôi cũng không có sẵn nhiều." Lâm Hành hơi khựng lại rồi đáp, “Nếu nhất định phải dùng tiền mặt thì mai tôi sẽ đi rút.”

Tông Khuyết vẫn thản nhiên: “Cậu nghĩ tôi sẽ quỵt nợ sao?”

"Không." Lâm Hành bị nhìn thấu, tai hơi nóng lên.

Cậu tự thấy bản thân đã suy bụng ta ra bụng người, không khỏi chột dạ, có chút thẹn vì đã nghi ngờ người ta.

"Tôi có thể viết giấy vay nợ." Tông Khuyết nói.

【 Ký chủ, cậu nói vậy thì Lâm Hành chắc chắn sẽ ngại mà không bắt cậu viết đâu. 】 1314 dựa vào kinh nghiệm quan sát loài người nhiều năm mà khẳng định.

"Được, chờ một lát." Lâm Hành đi lấy giấy bút mang đến.

Nhìn Tông Khuyết viết giấy vay nợ, Lâm Hành bèn hỏi: “Tôi chuyển tiền cho cậu bằng cách nào?”

Tông Khuyết dừng tay, hỏi lại: “Cậu có tiền mặt không?”

"Tiền mặt dễ thất lạc, mà tôi cũng không có sẵn nhiều." Lâm Hành hơi khựng lại rồi đáp, “Nếu nhất định phải dùng tiền mặt thì mai tôi sẽ đi rút.”

"Tôi không có điện thoại." Tông Khuyết nói, "Không thể chuyển khoản được".

"Cậu không có thẻ ngân hàng sao?" Lâm Hành thử hỏi.

"Tất cả đồ vật đáng giá đều đã bị lấy đi rồi." Tông Khuyết nói thẳng.

Lâm Hành là đối tượng làm nhiệm vụ, trong ghi chép về thế giới này, hắn vẫn nắm khá rõ về tình hình. Trước khi bị bắt cóc và mất hai chân, gia đình của Lâm Hành vốn yên ấm, gia cảnh khá giả, cha mẹ hòa hợp yêu thương con vốn là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người.

Tuy nhiên, ghi chép thế giới này không thể hoàn toàn làm tiêu chuẩn, muốn hiểu một người, vẫn phải dùng chính đôi mắt của mình để cảm nhận.

Dù đang trong hoàn cảnh khốn cùng, nhưng trước mặt người đã cứu giúp mình, Tống Khuyết không hề có ý định nói dối.

Ánh mắt Lâm Hành thoáng hiện lên vài phần thương tiếc. Cậu ấy suy nghĩ, nhẹ thở dài một tiếng, rồi đứng dậy kéo ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một chiếc điện thoại đặt lên bàn trà.

"Đây là chiếc điện thoại cũ của tôi, có hơi lộn xộn một chút. Nếu cậu không ngại thì có thể dùng tạm." Lâm Hành mỉm cười nói.

Chiếc điện thoại trông khá sạch sẽ, chỉ là màn hình hơi nhỏ, kiểu dáng cũng có phần lỗi thời, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với chiếc điện thoại của nguyên chủ.

"Cảm ơn." Tông Khuyết thoáng nhìn cậu, mỉm cười, duỗi tay cầm lấy.

Trước mắt hắn, sự dịu dàng của Lâm Hành không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn xuất phát từ nội tâm. Hắn cảm thấy cậu tràn ngập thiện ý với thế giới này, không đáng phải chịu sự đối xử bất công như vậy. Có lẽ nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ phần dịu dàng ấy của cậu.

"Không có gì. Nhưng có lẽ hết pin rồi, để tôi tìm sạc." Lâm Hành đứng dậy nói.

Điện thoại được cất trong tủ quá lâu nên khi khởi động cần được sạc pin. Tông Khuyết ấn dấu vân tay lên giấy vay nợ, Lâm Hành kiểm tra lại rồi cất vào án thư.

Bên ngoài trời đã tối, không còn chút ánh sáng mặt trời nào. Dù cách một lớp cửa sổ, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng tí tách vang lên.

【 ký chủ, tôi cảm thấy có thể bắt cậu viết giấy vay nợ ngay trong tình huống thế này, đúng là không hổ danh đối tượng nhiệm vụ. 】1314 nói.

【 cậu 2g à? 】tông khuyết vừa khởi động điện thoại vừa nói.

【Đó là cái gì?】 1314 lục tìm trong cơ sở dữ liệu, rồi phát hiện ký chủ vừa ngầm chê nó ngốc. 【Ký chủ, cậu đối xử với hệ thống của mình như vậy, không sợ tôi trừ điểm sao?】

【Các cậu có tiêu chuẩn đánh giá riêng mà.】 Tông Khuyết điềm nhiên đáp rồi đăng nhập vào điện thoại, sau đó tải xuống vài ứng dụng cần thiết.

Một nghìn đã được chuyển vào tài khoản, điện thoại cũng có thêm chút pin, hắn có thể rời đi rồi.

Nếu trước đó chẳng còn lựa chọn nào khác, thì bây giờ tiếp tục ở lại chỉ là gây thêm phiền phức.

1314 vô cùng kinh ngạc: 【Cậu… sao lại biết chuyện này?!】

Ký chủ bây giờ sao mà khó lừa quá, vậy thì uy nghiêm của hệ thống để đâu đây?

【Tôi đã làm nhiệm vụ ở hai thế giới rồi.】 Tông Khuyết thản nhiên nói.

Hai thế giới trước, hắn vẫn chỉ là một người bình thường giữa muôn vạn con người. Trong một lần đi chụp ảnh, hắn không may gặp bão cát, cả người lẫn máy ảnh đều bị chôn vùi dưới lớp cát vàng.

Cứ tưởng đời mình sẽ dừng lại ở đó, gia sản để lại cũng đủ để người thân sống nửa đời còn lại ấm no, nhưng không ngờ trong đầu hắn lại vang lên một giọng nói lạ.

Hệ thống nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ có thể tiếp tục sống. Tông Khuyết chẳng có lý do gì để từ chối.

Còn về nhiệm vụ này thực sự vì mục đích gì, đâu là điểm kết thúc, sau khi đi qua hai thế giới, hắn cũng dần nhận ra một điều.

Hệ thống chỉ chọn những thân thể vừa mới qua đời để hắn nhập vào. Theo lời nó, trước khi tiếp nhận thân xác, hệ thống sẽ đàm phán với người đã khuất và đưa ra một phần bồi thường xứng đáng.

Những người khi còn sống có phẩm hạnh tốt, tích nhiều công đức, sau khi nhận bồi thường, đường luân hồi sẽ thuận lợi hơn. Ngược lại, những kẻ khi sống làm điều ác, dù có cơ hội sống lại cũng khó thoát khỏi số phận trở thành gia súc, gia cầm.

Còn nguyên thân có đồng ý hay không, nếu không muốn thì có thể từ bỏ cơ hội tái sinh.

Mỗi thế giới, mỗi khoảnh khắc đều có vô số người rời đi, nhưng đa phần họ vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục.

Tông Khuyết không phải hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng hệ thống này thật sự rất ngốc, bên ngoài thế nào bên trong như vậy, chẳng hề biết nói dối.

Ngoại trừ việc hạn chế ký chủ thực hiện những hành vi vi phạm quy tắc thế giới, nó cũng chẳng có hình phạt đặc biệt nào. Ngay cả nhiệm vụ cũng phần lớn để người thực hiện tự do phát huy, chỉ có một hệ thống chấm điểm cố định, rồi dùng điểm tích luỹ thu được để đổi lấy những thứ hệ thống yêu cầu.

Theo lời hệ thống, điểm tích luỹ có thể dùng để đổi thuốc cứu mạng, các loại tài nguyên và năng lực vượt ngoài tầm với của con người trong thế giới này.

Nhưng đó chỉ là cấp độ cơ bản. Một hệ thống có thể tự do đi xuyên qua các thế giới, thậm chí kiểm soát cả sinh mệnh, bản thân nó hẳn phải vượt trên vô số thế giới. Vậy nên, cơ chế tích luỹ điểm này, có lẽ cũng liên quan mật thiết đến vị trí của hệ thống trong dòng chảy thế giới.

【Mới chỉ hai thế giới thôi, điểm của cậu ở thế giới trước có khi chính là tôi trừ đấy.】 1314 nhắc nhở.

Thông thường, hệ thống của một thế giới gốc sẽ ghép đôi với ký chủ thuộc về thế giới đó. Nhưng cũng có một số hệ thống thích tìm kiếm thử thách, ví dụ như nó, luôn chọn những người có năng lực xuất chúng từ vô số thế giới để làm ký chủ, rèn luyện họ qua bao khó khăn, rồi đưa họ trở lại thế giới gốc, vui mừng nhìn họ trưởng thành… Khụ, không phải, là nhìn họ trở thành người mạnh mẽ hơn.

Trước đây, nó cũng từng có nhiều ký chủ khác. Những người có năng lực xuất sắc hầu như đều hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Nhưng con người lại có điểm yếu chí mạng—tình cảm.

Có người, chỉ cần gặp được người mình yêu suốt đời trong một thế giới nào đó, là chẳng còn muốn rời đi, dù có chết cũng chấp nhận. Cũng có người, sau khi trải qua quá nhiều cuộc chia ly, cảm xúc trở nên quá nặng nề, cuối cùng không chịu nổi mà chọn ở lại. Khi đó, cách duy nhất để tiếp tục là xoá bỏ ký ức liên quan đến hệ thống, cắt đứt toàn bộ liên kết rồi rời đi.

Sau nhiều lần thất bại, hệ thống cũng rút ra bài học. Lần này, nó chọn một ký chủ thoạt nhìn vô cùng vô dục vô cầu, có tiềm năng tiến vào thế giới gốc.

Nhưng vấn đề là… cảm giác như mỗi câu ký chủ nói đều có ẩn ý. Đối với một hệ thống vốn hoạt động theo trình tự cứng nhắc như nó, nhân loại đúng là quá khó hiểu. Chỉ một câu thôi mà đã cảm giác như sắp rơi vào bẫy rồi, thậm chí còn tự mình đào hố cho chính mình nữa chứ.

【 Ở thế giới trước, cuộc sống về già của đối tượng nhiệm vụ không đạt đủ tiêu chuẩn. 】Tông Khuyết thản nhiên nói.

Có lẽ để hắn dễ dàng thích nghi với nhiệm vụ và nhịp sống mới, hệ thống đã chọn những thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật tương đương với nơi hắn từng sống.

Thế giới đầu tiên liên quan đến game online, khá đơn giản. Còn thế giới thứ hai lại xoay quanh ngành giải trí.

Lần đó, nhiệm vụ của hắn là làm người đại diện, giúp một người từng chịu nhiều bất công vươn lên vị trí đỉnh cao. Hắn không chỉ giúp người đó thoát khỏi những rào cản trên con đường sự nghiệp, mà còn cẩn thận xây dựng hình ảnh, khiến tài năng của anh ta toả sáng rực rỡ.

Người ấy cũng rất nỗ lực. Anh ta chịu đựng những buổi huấn luyện khắc nghiệt, dùng từng chiếc cúp để khẳng định vị thế của mình trên sân khấu.

Từ lúc ấy, anh ta không còn phải dè dặt trước bất kỳ ai, có thể tự do chọn kịch bản, thoải mái thể hiện khả năng diễn xuất.

Mọi chuyện tưởng chừng đã hoàn hảo, cho đến khi Tông Khuyết tiếp tục ký hợp đồng với những nghệ sĩ khác.

Lần đầu làm người đại diện, hắn nhất định phải làm tốt nhất có thể. Vì khi thay thế thân phận của ai đó trong thế giới này, nghĩa là hắn sẽ sống trọn một đời ở đó. Hắn thay đổi vận mệnh của đối tượng nhiệm vụ, đồng thời cũng từng bước tạo dựng cuộc đời riêng cho mình.

Hệ thống có thể giúp hắn đổi lấy tài năng hoặc kỹ năng xuất sắc, nhưng chúng chỉ có tác dụng trong thế giới nhiệm vụ. Còn những gì hắn tự mình học được, sẽ mãi mãi là của hắn.

Bề ngoài, hắn chỉ có một cuộc đời. Nhưng trên thực tế, mỗi thế giới nhiệm vụ lại là một kiếp sống riêng biệt.

Hệ thống có thể giúp hắn đổi lấy những thiên phú hay kỹ năng xuất sắc, nhưng tất cả chỉ tồn tại trong thế giới nhiệm vụ. Còn những gì hắn tự mình lĩnh hội, mới thực sự là thứ thuộc về hắn.

Thoạt nhìn, hắn chỉ có một cuộc đời. Nhưng mỗi thế giới nhiệm vụ lại mở ra một kiếp sống mới. Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, nhất là khi chuyện xuyên qua các thế giới đã trở thành điều hiển nhiên trong cuộc đời hắn.

Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ sau khi hắn rời khỏi thế giới ban đầu. Nhưng ngay cả trong mơ, cảm xúc vẫn có thể trở nên chân thật. Một khi đã có cơ hội, hắn đương nhiên muốn tận dụng để sống trọn vẹn nhất.

Muốn trở thành một người đại diện hàng đầu, chỉ nâng đỡ một ngôi sao là chưa đủ. Các mối quan hệ cần phải được mở rộng, con đường phía trước cũng không thể chỉ gói gọn trong một cái tên duy nhất.

Giữa lúc bận rộn, đối tượng nhiệm vụ tìm đến hắn.

Người đó đẹp đến mức dù đứng giữa biển người vẫn nổi bật như ánh sáng. Dưới ánh đèn sân khấu, anh ta như một vì tinh tú tỏa sáng rực rỡ, khiến tất cả ánh nhìn đều dừng lại trên dáng vẻ ấy.

Vô số người vì một nụ cười, một ánh mắt của anh ta mà say mê, mà hò reo cuồng nhiệt. Được một người như vậy yêu thương, có lẽ là một niềm hạnh phúc hiếm có. Nhưng Tông Khuyết lại chẳng hề rung động. Giữa bọn họ, có thể là tình bạn, nhưng chắc chắn không thể là tình yêu.

Tình yêu – hai chữ ấy với hắn xa xôi như một cơn gió thoảng. Cùng ai đó đi hết một đời, dịu dàng gọi tên nhau, ấm áp ở bên nhau, hứa hẹn về một tương lai mãi mãi không rời… Những điều đó, chưa từng là thứ hắn mong muốn.

【 Có lẽ vì ký chủ đã khước từ tình cảm ấy, thậm chí còn lặng lẽ tạo ra khoảng cách… nên cuối cùng, đối tượng nhiệm vụ đó đã sống cả đời mà chẳng tìm thấy một người mà cậu ấy muốn ở bên. 】 1314 khe khẽ thở dài.

Trong thế giới giải trí hào nhoáng kia, một ngôi sao đình đám nhất định sẽ tích luỹ được một khối tải sản kếch xù. Khi còn trẻ, ánh hào quang vẫn rực rỡ sức khoẻ cũng tốt, nhưng đến lúc tuổi già, không biết từ đâu lại xuất hiện những người thân thích xa lạ, từng kẻ từng kẻ vươn tay muốn chia một phần gia sản.

Thế nhưng, đối tượng nhiệm vụ của hắn lại là một người rất kiên cường và lí trí. Thà đem toàn bộ tài sản quyên góp, cậu ấy cũng không để những kẻ gọi là "người thân" kia chiếm được dù chỉ một đồng.

【 Nếu không thích, vậy mà còn không cự tuyệt, thì đó là không có trách nhiệm với chính mình. 】 Tông Khuyết thản nhiên nói.

【 Nhưng ký chủ, chính ngươi cũng chưa từng yêu đương. 】 1314 chống cằm lẩm bẩm. 【 Kỳ thực, tổ cứu vớt của chúng ta cũng không cấm yêu đương đâu. Nếu thực sự tìm được một người muốn cùng nhau đi hết quãng đời này, cũng không có gì sai cả. Nhưng nếu chỉ là nhất thời… 】

【 Thì sao? 】 Tông Khuyết hỏi.

1314 ngập ngừng một chút, lí nhí đáp: 【 Thì cứ tập trung làm nhiệm vụ cho tốt là được… 】

Nó lại thì thầm như thể đang tự an ủi mình: 【 Dù sao, ngươi cũng chẳng cần biết nhiều làm gì, biết trước cũng có ích gì đâu. 】

Không có tình yêu, nhưng ai mà biết được liệu có ngày nào đó hắn sẽ muốn ở lại một thế giới nào đó mãi mãi hay không? Căn nguyên thế giới… cũng không phải cứ muốn che giấu là che giấu được.

【 Vậy có tổ chức nào là tuyệt đối không được yêu đương không? 】 Tông Khuyết đổi đề tài.

1314 "ưm" một tiếng, theo phản xạ đáp: 【 Tổ chuyên trách chém giết. 】


edit: Xưng hô cậu hơi kì dễ gây nhầm lẫn cho 2 người lên từ giờ Tông Khuyết sẽ mặc định dùng từ hắn nha.

còn bé thụ tuỳ thế giới sẽ gọi cậu, y, huynh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play