Lời editor: Đạt được 50fl sẽ có bão chương!!
Nếu nói rằng trước đó Thẩm Nguy còn có chút may mắn, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn không còn đường lui.
Trước mặt hắn, Trúc Diệp Thanh Xà, kẻ luôn miệng nói “Không có việc gì,” lúc này cũng thay đổi lời nói:
“Lão đại, chuyện này có chút nghiêm trọng, có thể dẫn đến họa diệt tông…”
Nói rồi, hắn kín đáo liếc nhìn lên bầu trời, xác định không có sét đánh thì mới tiếp tục hạ giọng nói:
“Ngươi tính làm thế nào bây giờ?”
Nếu trước đó có ai nói với Thanh Tư về chuyện này, hắn nhất định sẽ cho rằng đối phương bị điên. Nhưng giờ đây, chín đạo thiên lôi đã giáng xuống, và lời bói toán của lão ngũ cũng ứng nghiệm. Thanh Tư không thể không thận trọng, hắn cùng Bạch Khiếu đều nhìn chằm chằm Thẩm Nguy, ánh mắt kiên định như thể muốn nói rằng, bất kể Thẩm Nguy quyết định thế nào, bọn họ đều sẽ vô điều kiện tin tưởng hắn.
Ánh mắt này khiến Thẩm Nguy không khỏi nghĩ rằng, quả nhiên là động vật, tâm tư thật sự thuần khiết.
“Nếu không… ta cho những đệ tử khác rời khỏi tông, rồi treo cổ tất cả hắc xà.” Thanh Tư hạ giọng, đồng tử chợt dựng đứng, ánh mắt như rắn nhìn chằm chằm Thẩm Nguy, khiến sống lưng hắn theo bản năng cứng đờ. Ngay sau đó, Thanh Tư cất giọng lạnh lùng:
“Chỉ cần giết sạch hắc xà, ta muốn xem ai còn có thể hóa giao.”
Những kẻ có thể hóa từ xà thành giao đều là thiên tài hiếm có trong tộc Xà, có thể nói là ngàn năm có một.
Đề nghị này khiến Thẩm Nguy nhìn hắn chằm chằm, không hổ là linh thú – hoặc giết hoặc diệt, không có đường lui. Hắn đáp:
“Nếu có kẻ lọt lưới thì sao?”
“Sẽ không có, đại ca. Ta làm việc trước giờ luôn sạch sẽ, gọn gàng.” Đáy mắt Thanh Tư lóe lên một tia lạnh lùng, đầy tự tin.
Chuyện này bắt đầu giống như vô số tiểu thuyết Long Ngạo Thiên mà Thẩm Nguy từng đọc – kiểu gì cũng là diệt tông không sạch sẽ, cuối cùng để lại cho mình một cái đại họa.
Thẩm Nguy kiên định lắc đầu:
“Vạn Thú Tông chúng ta là danh môn chính phái, hàng năm đều là tông môn ưu tú, sao có thể làm loại chuyện này?”
Hắn nghiêm nghị chính trực, Thanh Tư gật đầu đáp:
“Đại ca nói đúng.”
Bạch Khiếu đứng bên cạnh thì im lặng, rõ ràng là đang chờ Thẩm Nguy đưa ra quyết định. Bạch Hổ này thiên về sát phạt, nên chuyện sống chết với hắn chẳng có gì quan trọng.
“Nghe ta nói đây.” Thẩm Nguy trầm giọng.
“Hắc xà trong thiên hạ là vô tận, hơn nữa Vạn Thú Tông chúng ta xưng là nơi tụ hội của vạn thú, không phải là ma đô của vạn thú. Loại chuyện đuổi tận giết tuyệt này, có làm cách nào thì ta vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết tốt nhất. Nhưng chuyện này tốt nhất nên được thông báo khắp nơi, để toàn bộ linh thú trong Vạn Thú Tông đều biết rõ. Nếu gặp phải bất kỳ hắc xà nào bị thương, lập tức báo cáo ngay!”
Thẩm Nguy cố gắng ổn định cảm xúc của đám linh thú, để tránh việc chúng hành động bừa bãi trong lúc hắn chưa rõ tình hình.
Cuối cùng cũng đuổi được hai con linh thú khó chơi này đi, Thẩm Nguy thở phào nhẹ nhõm. Hắn trở về chỗ ở, nhưng nơi ở cũ cần được sửa chữa, nên đành tạm thời chuyển đến gian nhà bên cạnh. May mà nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn cau mày, bấm đốt ngón tay tính toán – khoảng cách đến ngày diệt môn của Vạn Thú Tông chỉ còn một năm. Theo tính toán, con tiểu hắc xà kia hiện đang trên đường đến Vạn Thú Tông, có khi đã bị trọng thương. Thẩm Nguy nhéo nhéo mi tâm đang đau nhức, thầm nghĩ: Xuyên thư sống thật sự không dễ.
Do bị Thiên Đạo hạn chế, chuyện tiết lộ thiên cơ của Thẩm Nguy chỉ có Thanh Tư và Bạch Khiếu biết. Nhưng hai kẻ này lại có phương pháp đặc biệt để truyền tin ra ngoài, tránh được tai mắt của Thiên Đạo.
Thẩm Nguy có chút nghi ngờ về chuyện này, nhưng Thanh Tư và Bạch Khiếu – một kẻ giỏi bày mưu, một kẻ tự tin tuyệt đối – đã nói như vậy, nên hắn đành tin.
Lâu sau, Thẩm Nguy nhớ lại chuyện hôm nay, chỉ hận không thể đập đầu mình vào tường. Hai con thú này thật sự đáng tin cậy sao?
Hắn làm sao có thể tin được? Đúng là tự đào hố chôn mình mà!
Dù vậy, vào thời điểm hiện tại, Thẩm Nguy vẫn đang thoải mái nằm trên ghế. Ba ngày liền hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, cho đến khi Thanh Tư lại đến nói:
“Lão đại, về thiên cơ mà ngươi nói, toàn tông trên dưới đều đã biết.”
“Xác định không có sai lầm chứ?” Thẩm Nguy hỏi.
“Tuyệt đối không.” Thanh Tư phe phẩy quạt xếp, dáng vẻ phong lưu nho nhã:
“Tin tưởng ta.”
“Vậy có ý kiến gì không?”
“Trước mắt không có biện pháp. Nhưng ý của đại gia là… vô luận thế nào đều nghe theo đại ca, chỉ mong có thể bảo toàn tính mạng, không muốn chết.”
Linh thú không giỏi che giấu lòng dạ, Thanh Tư liền trực tiếp nói thẳng ý nghĩ của chúng ra. Thẩm Nguy thở dài:
“Ta cũng không muốn chết.”
Nhưng vấn đề là – hắn không thể nghĩ ra biện pháp nào khác.
Thẳng đến khi trong đầu lóe lên một ý tưởng, Thẩm Nguy lập tức đứng bật dậy:
“Đi, triệu tập toàn tông! Ta nghĩ ra cách rồi!”
…
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguy tổ chức đại hội tông môn. Trong Vạn Thú Tông, đám linh thú rất thích dùng bản thể đi lại, cho nên trên sân, lợn rừng cõng thỏ, sơn dương chở hồ ly, lang thì tụ tập trong rừng, trên cây còn treo mấy con rắn…
Thẩm Nguy hít sâu, cất cao giọng:
“Bắt đầu từ hôm nay, phàm là đệ tử Vạn Thú Tông đều phải đối xử tử tế với mỗi con tiểu hắc xà!”
Đám linh thú im lặng.
“Nếu có tiểu hắc xà muốn diệt tông thì sao?” Một con hồ ly run rẩy hỏi.
Thẩm Nguy đáp:
“Vậy thì nuôi dưỡng một kiếm tu nhân loại, để đề phòng bất trắc.”
Trong sách chỉ nói rằng thứ này bị một kiếm tu nhân loại cấp diệt sát tiêu diệt vào cuối cùng, nhưng rốt cuộc kiếm tu này là ai, tên họ là gì, thuộc về gia tộc nào, thì hoàn toàn không được ghi lại. Đương nhiên, cũng có thể là vì Thẩm Nguy chưa kịp nhìn thấy phần sau đã bị đưa đến Vạn Thú Tông rồi.
Vì thế, hắn chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, dù sao cũng đang trong tuyệt cảnh tìm cách sống sót, chỉ cần có một tia hy vọng thì nhất định phải nắm chắc.
“Nếu cuối cùng vẫn không được…” Thẩm Nguy dừng lại một chút, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười, nhìn xuống đám lông xù dưới đài, trong mắt chúng đều tràn đầy sự tin tưởng, hắn đáp: “Nếu thực sự đến ngày đó, các vị đều có thể tan đi. Cùng Vạn Thú Tông sống chết có nhau là lời thề của năm huynh đệ bọn ta, các vị không cần phải cùng Vạn Thú Tông tồn vong, hãy tự mình tìm kiếm con đường sống.”
Đây là cách làm có thể giảm thương vong xuống mức thấp nhất mà hắn đã suy nghĩ rất lâu. Ngoài cách này ra, thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Thẩm Nguy không phải người có đạo nghĩa sâu xa gì, nhưng có thể cứu được một người thì chính là một người. Cứu được một người, coi như hắn đã tích được chút công đức.
Hy vọng nếu thực sự có kiếp sau, ngàn vạn lần đừng xuyên thư đến loại cục diện nhất định phải chết thế này.
Có lẽ vì bị cảm xúc của Thẩm Nguy kéo theo, đám lông xù dưới đài đồng loạt cúi đầu. Lông của chúng ngày thường hoặc sáng bóng, hoặc mượt mà, giờ đây đều đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Trên bầu trời, mưa lớn bắt đầu rơi, giống như đang phản chiếu tâm trạng của mọi người.
“Tông chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tiểu hắc xà thật tốt, cũng nhất định sẽ tìm được một nhân loại kiếm tu cực kỳ lợi hại!” Đám lông xù ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguy, ánh mắt vô cùng kiên định. Tuy rằng trong số chúng, có vài kẻ nhát gan đã bắt đầu run rẩy vì sợ hãi khi đối mặt với vấn đề sinh tử — dù là người cũng sẽ sợ hãi trong tình cảnh này, huống hồ là linh thú.
Vì vậy, vốn dĩ chỉ là một quy định, nay đã biến thành hai quy định hoàn chỉnh:
Thứ nhất, đối xử tử tế với mỗi tiểu hắc xà.
Thứ hai, nuôi dưỡng một nhân loại kiếm tu, để phòng ngừa mọi tình huống có thể xảy ra.
Sau khi mọi người giải tán, Thẩm Nguy kéo lại áo choàng, trở về tiểu viện của mình. Ngói xanh gạch lục, tường xanh cây cối, nước mưa từ mái hiên nhỏ giọt xuống. Hắn ngồi trên ghế mây dưới mái hiên, cảm thấy nơi này không giống như chủ điện của một tông môn, mà giống như một sân nhỏ trong thôn làng hơn.
Tuy rằng quy định đã được thiết lập, nhưng trong lòng Thẩm Nguy vẫn đè nặng một tảng đá lớn. Cảm giác đếm từng ngày chờ chết này thực sự không dễ chịu chút nào.
Mà nơi xa trên dãy núi, có một cái hố lớn vô cùng rõ ràng, xung quanh là một vùng cháy đen. Cái hố kéo dài mấy chục dặm, cây cối xung quanh gần như bị thiêu rụi hoàn toàn, nhìn qua vừa rung động vừa nguy hiểm.
Trong hố có một người đang nằm, y mặc y phục đen, đã sớm rách nát không thể nhận ra vì thiên lôi. Sắc mặt y tái nhợt, khóe môi dính máu, toàn thân hầu như chỗ nào cũng có vết thương, không có lấy một chỗ lành lặn.
Rõ ràng đây là một kiếm tu bị trọng thương. Kiếm của y cắm nghiêng bên cạnh, trên thân kiếm còn dính máu đỏ thẫm.
Thiên lôi này giáng xuống thật đúng lúc, không ai khác bị thương, chỉ có mình y bị sấm sét đánh trúng.
Đoạn Chu vốn đã bị trọng thương, đến Vạn Thú Tông để tìm kiếm sự che chở. Ai ngờ lại gặp phải Cửu Trọng Thiên Lôi, khiến y bị ép buộc phải vượt qua kiếp hóa giao trước thời hạn. Nhưng cho dù đã gắng gượng vượt qua Cửu Trọng Thiên Lôi, bản thân y cũng chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt. Hiện tại, ngay cả người đến cứu cũng không có, e rằng vừa mới hóa giao đã phải hồn về cửu thiên.
Y giãy giụa mở mắt, nhưng hoàn toàn không thể cử động. Với tình trạng bị trọng thương thế này, chỉ cần hơi cử động một chút là máu tươi sẽ theo miệng vết thương chảy ra ngoài, sinh cơ trong cơ thể y không ngừng trôi đi. Y nhẹ nhàng ngửi ngửi một chút, có thể cảm nhận được hơi thở đậm đặc của linh thú xung quanh.
Mà linh thú hoang dã rất thích tàn sát đồng loại, cắn nuốt yêu đan của nhau để gia tăng tu vi.
Ngay trước khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê, y khẽ bấm pháp quyết, mạnh mẽ giấu đi hơi thở quanh thân. Trừ khi đối phương có tu vi cao hơn y, nếu không thì hoàn toàn không thể phát hiện ra hơi thở của y.
Ba ngày trước, Cửu Trọng Thiên Lôi giáng xuống. Người bị thương chỉ có một — một con giao long vừa mới hóa hình.
Lời editor:
Đoàn Chu: Nhờ phước vợ mà ta hoá hình sớm…
Thẩm Nguy:... Trường hợp này ta chưa lường trước được!!!
10🩸: Gắn tag hài chưa nhỉ :))))
/Sửa tên Đoàn Chu thành Đoạn Chu, tại editor phát âm sai:))) Xinloi cả nhà/