Lời editor: cho Huyết xin 1fl mọi người ơi, đạt được 50fl sẽ có bão chap!


Sau cơn mưa, trời lại sáng, núi rừng mang hơi thở trong lành tươi mát, không hề làm phiền đến cỏ cây.

Thẩm Nguy vốn đang tựa vào hiên nhà ngắm mưa, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, hắn trông thấy ở rìa cửa có một con vịt đang đi qua đi lại, khiến hắn tưởng mình hoa mắt. Sau khi dụi mắt một chút, hắn mới phát hiện con vịt kia vẫn còn đang lạch bạch ở hai bên bậc thềm.

Thẩm Nguy: ……

"Đại ca." Thanh Tư, vốn dĩ cả ngày không có việc gì quan trọng, lại đến tìm Thẩm Nguy, vỗ cánh rồi nói: “Tối qua có mưa, hôm nay trong núi rừng có không ít dấu vết của con mồi. Ta định dẫn nó đi dạo vài vòng, đại ca có muốn đi cùng không?”

"Ta? Đi dạo?" Thẩm Nguy không hiểu ý Thanh Tư.

"Chúng ta muốn ăn con mồi. Ăn cỏ thì ăn cỏ, ăn thịt thì ăn thịt." Thanh Tư cười nói: “Đại ca không muốn cùng chúng ta săn bắt sao?”

"…… Vậy ta nên ăn chay hay ăn thịt đây?" Thẩm Nguy đến giờ vẫn không biết nguyên hình của mình là gì, có chút thắc mắc hỏi.

"Chúng ta cũng không biết. Bình thường đại ca ăn cả đồ mặn lẫn đồ chay, còn tự học được cách nấu ăn của loài người." Thanh Tư hướng về phía con vịt mà chỉ tay, nói: “Sân sau còn nuôi một đàn gà và vịt.”

Lời này nghe có vẻ kỳ lạ. Thẩm Nguy ngồi dậy, chỉ vào mình rồi hỏi: “Vậy ta… nguyên hình của ta là gì?”

"Không biết. Đại ca luôn lấy hình dạng con người để đi lại, chỉ thỉnh thoảng mới để lộ ra một chút đuôi và tai. Còn về nguyên hình thực sự… chưa ai từng thấy qua. Trước đây đại ca cũng chưa từng nhắc đến." Thanh Tư là một con rắn có chút đa nghi. Hắn đánh giá Thẩm Nguy từ trên xuống dưới, nói: “Có khi nào đại ca cũng không biết nguyên hình của mình là gì?”

"Mất trí nhớ." Thẩm Nguy ngừng lại một chút rồi nói: “Tạm thời ta chưa nhớ ra.”

"Vậy để ta dạy đại ca cách hiện nguyên hình nhé?" Thanh Tư cũng rất tò mò muốn biết nguyên hình của Thẩm Nguy là gì. Hắn nhếch khóe môi, tiến lên một bước, nhưng không ngờ Thẩm Nguy lại theo bản năng lùi về sau hai bước. Mái hiên vốn đã hẹp, lùi hai bước đã khiến lưng hắn chạm vào tường, hơi lạnh lan tỏa. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Nguy bỗng cảm nhận được một tia nguy cơ trong đầu, không biết là trực giác của cơ thể này hay của bản thân hắn, nhưng hắn cảm thấy tạm thời không nên để lộ nguyên hình thì tốt hơn.

"Không, không cần đâu." Thẩm Nguy ngượng ngùng cười nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là tạm thời mất trí nhớ thôi, có lẽ qua hai ngày là nhớ ra.”

Thanh Tư hơi nhướng mày, trong đôi mắt dài hẹp thoáng qua một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ bình thường, cười nói: “Vậy thì nghe theo đại ca.”

Nếu Thẩm Nguy không ra khỏi cửa, thì mấy con linh thú khác sẽ dẫn các đệ tử vào rừng. Đám dã thú này rất thích đi săn sau cơn mưa. Tuy bị nước mưa làm cho lông không thoải mái lắm, nhưng bùn đất sau cơn mưa mềm ướt, hễ có con mồi chạy qua tất sẽ để lại dấu vết.

Hơn nữa, quan trọng nhất là chúng thật sự rất thích lăn lộn trong bùn, đặc biệt là đám thú ở Bạch Hổ Phong.

Vì vậy, khi Thẩm Nguy trông thấy đám thú của Bạch Hổ Phong từ trong rừng đi ra với bộ lông xù đầy bùn đất, hắn suýt chút nữa đánh rơi chiếc ly trong tay. Ai có thể nói cho hắn biết đống bùn lầy lông xù trước mặt rốt cuộc là cái gì đây?

Chưa kịp hỏi, con Bạch Hổ cầm đầu với bộ lông trắng đã hùng dũng gầm lên: “Đại ca, đây là con mồi cho ngươi. Chúng ta đi đây!”

Chúng ném xuống một con lợn rừng, một con hươu, vài con thỏ rừng và những loại sơn trân khác, rồi vẫy đuôi đầy đắc ý, quay người bỏ đi.

Thẩm Nguy thầm biết, đám thú này hễ gặp bùn thì sẽ thành ra như vậy, cảm giác tẩy rửa thế nào cũng không sạch. May mà chúng có thể hóa thành hình người, nếu không thì chỉ việc tắm rửa cho chúng thôi cũng đủ mệt chết.

Hắn mới đến thế giới này được ba bốn ngày, không biết đây là lần thứ mấy hắn thở dài.

Ban đầu hắn có chút ưa sạch sẽ, nhưng thế giới này đã chữa khỏi hoàn toàn thói quen đó của hắn.

Từ khi Thẩm Nguy thêm hai điều môn quy, toàn bộ Vạn Thú Tông hễ nhìn thấy tiểu hắc xà đều trở nên vô cùng dịu dàng. Ngay cả đám mãnh thú hung tợn ở Bạch Hổ Phong cũng đều nở nụ cười tươi rói. Điều quan trọng hơn cả là khắp nơi đều bắt đầu tìm kiếm kiếm tu của nhân loại.

Trong chốc lát, dưới chân núi Vạn Thú Tông trở nên hỗn loạn, người ngã ngựa đổ. Đàn linh thú vừa xuất hiện đã khiến những động vật bình thường sợ hãi bỏ chạy tứ tán. Chưa đầy một canh giờ, các môn phái đã tới tấp gửi khiếu nại như tuyết rơi tới chỗ Thẩm Nguy, khiến hắn đau đầu, vội vàng sai đệ tử xuống ngăn chặn tình trạng này, để tránh đàn linh thú gây ra tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng hơn.

Cũng may hắn ngăn cản kịp thời, nếu không Bạch Khiếu đã chuẩn bị hóa thành nguyên hình để bắt một kiếm tu nhân loại rồi.

"Ngươi là mời họ sao?" Thẩm Nguy thở dài nói, “Ngươi đây là cướp đoạt thì có.”

Hơn nữa còn là cướp đoạt kiếm tu giữa đường. Gần đây, vì chuyện này mà các kiếm tu bên cạnh Huyền Kiếm Tông cũng không dám cho đệ tử ra ngoài, ai nấy đều tránh né Vạn Thú Tông. Ngay cả tông chủ của Huyền Kiếm Tông cũng suýt bị chọc tức đến tan xương.

Quan trọng là, đàn linh thú này đi ra ngoài đều nói rằng đó là lệnh của tông chủ. Vì vậy, hiện tại Huyền Kiếm Tông bắt đầu hoài nghi liệu Thẩm Nguy có đang âm mưu gì hay không.

"Ta bảo các ngươi đi tìm một kiếm tu nhân loại trở về, nhưng không bảo các ngươi đi bắt người về…" Thẩm Nguy thở dài, “Nếu thật sự không được, có thể mời họ về, nói chuyện tử tế, đừng dùng móng vuốt.”

"Bọn họ không vui." Bạch Khiếu lắc lắc đầu lông xù, đôi tai cụp xuống, khuôn mặt dữ tợn hiện lên vẻ bối rối: “Ta chỉ có thể đưa bọn họ về rồi tính tiếp.”

"Không vui cũng không sao, kiểu gì cũng có cách để họ vui." Thẩm Nguy đề xuất: “Ví dụ như dùng linh thạch để mời họ làm khách khanh.”

Thực ra, chuyện các kiếm tu không muốn đến Vạn Thú Tông cũng nằm trong dự liệu của Thẩm Nguy. Dù sao thì, ai lại muốn sống trong một sở thú chứ?

Nghe vậy, Bạch Khiếu nghiêm túc nói: “Đại ca, ngươi bị mất trí nhớ nên đã quên rồi. Tông môn của chúng ta đã thiếu hụt tài chính từ lâu, làm gì còn tiền nữa.”

"?" Thẩm Nguy không ngờ rằng một tông môn lớn như vậy lại không có tiền.

"Đánh nhau bằng nguyên hình của mãnh thú rất tốn kém." Xích Loan không biết từ khi nào đã đậu lên vai Thẩm Nguy, nói: “Đặc biệt là Bạch Hổ Phong.”

Lần này Thẩm Nguy cạn lời. Hắn im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nhận ra rằng, ngoài việc lừa gạt và cướp đoạt, dường như thật sự không có cách nào tốt để khiến kiếm tu tự nguyện gia nhập Vạn Thú Tông. Đúng là khiến người ta đau đầu.

"Nếu có thể nhặt được một người thì tốt rồi, không tốn tiền." Thẩm Nguy thở dài thật sâu nói.

 

---

Ngày nhặt được Đoạn Chu, Bạch Khiếu cùng những linh thú khác đều không có mặt. Đàn linh thú đi lang thang khắp nơi, vô tình phát hiện ra một cái hố lớn. Trong hố có một người hơi thở thoi thóp.

"Kiếm." Một con linh thú lông xù tiến tới, đến bên cạnh thanh kiếm sáng loáng, cái đuôi khẽ đảo qua. Ngay lập tức, lông trên đuôi bị cắt đứt, nó theo bản năng giật lùi lại, nói: “Thổi qua mà đứt, quả nhiên là kiếm tốt. Người này mang theo kiếm, chẳng lẽ chính là kiếm tu?”

"Nhưng người này dường như sắp chết rồi." Một con linh thú khác lắc đầu nói: “Hơi thở quá yếu.”

"Nhưng tông chủ bảo nhặt kiếm tu về, không tốn tiền." Con linh thú phát hiện ra Đoạn Chu lập tức nói: “Mặc kệ hắn sống hay chết, cứ mang về rồi tính, nếu tông chủ có cách cứu sống thì sao? Đây là nhặt được kiếm tu, rất hiếm có.”

Ba yếu tố: "Nhặt", "Kiếm tu", "Không tốn tiền" – đủ để thu hút ánh mắt của đám lông xù. Chúng nhìn nhau, cuối cùng cắn răng quyết định đánh cược một phen.

Vì Đoạn Chu trên người có quá nhiều vết thương, chỉ cần hơi động là máu lại chảy ra, nên chúng phải hợp sức khiêng hắn lên, dùng bốn chân mà dìu về Vạn Thú Tông, thậm chí còn đặt hắn trước cửa phòng của Thẩm Nguy. Mùi máu tươi nồng nặc làm Thẩm Nguy có chút khó chịu. Hắn cau mày, đang định xem xét tình huống thì phát hiện một bầy lông xù đang tụ tập trước cửa.

"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Nguy nhìn đàn linh thú, từng con trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt trong sáng, thậm chí còn mang theo vẻ chờ đợi được khen ngợi. Có con đuôi đã không nhịn được mà vẫy qua vẫy lại. Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng Thẩm Nguy tốt lên không ít, giọng điệu cũng dịu đi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

"Tông chủ, chúng ta nhặt được một kiếm tu." Con linh thú cầm đầu vẫy vẫy đuôi lông xù, nói: “Không tốn một viên linh thạch nào.”

"… Nhặt?" Thẩm Nguy ngớ người một lúc, còn chưa hiểu ra ý của lời này thì đàn linh thú đã nhanh chóng tản ra. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một kiếm tu mặc áo bào đen nằm yên lặng trên mặt đất, khắp người đầy vết thương, quần áo rách rưới. Nếu không phải ngực người này còn hơi phập phồng, Thẩm Nguy đã nghĩ rằng hắn chết rồi.

Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn đột nhiên giật mình, sau đó nhanh chóng bước tới chỗ người kia, nửa quỳ xuống, đưa tay vận linh lực dò xét thân thể người này, rồi kinh ngạc phát hiện người này tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng kinh mạch lại vô cùng cứng cỏi, linh lực hùng hậu chảy xuôi trong kinh mạch. Khi Thẩm Nguy thử dùng linh lực để kiểm tra, hắn liền bị phản chấn, lập tức rút tay lại.

Thanh kiếm của người này nằm ngay bên cạnh, thân kiếm mang theo những hoa văn cổ xưa khó phát hiện, có thể nhìn ra đây là một thanh vũ khí rất tốt.

“Đây đúng là một kiếm tu. Các ngươi nhặt được từ đâu?” Thẩm Nguy hỏi.

“Chúng ta nhìn thấy ở bên kia núi non. Khi phát hiện ra hắn, hắn đã ngã trên mặt đất, thân bị trọng thương.” Một con linh thú giơ móng vuốt lên, chỉ về phía dãy núi ở xa, kiên định nói: “Cho nên chúng ta liền mang hắn về.”

Thẩm Nguy nhìn theo hướng mà đám linh thú chỉ, đúng là vị trí xảy ra hiện tượng thiên văn kỳ lạ hôm trước. Sau đó, hắn lại nhìn người trước mặt — khuôn mặt dính đầy máu và bùn đất, khó có thể nhận ra diện mạo ban đầu. Chỉ là, nhìn thấy những vết rách trên quần áo của người này, Thẩm Nguy không khỏi nghĩ: Đây không phải là nơi thiên cơ từng tiết lộ sao? Làm thế nào mà lại có người sức sống mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ thật sự là thiên thần giáng thế?

Người này bị thương không nhẹ, cần phải dùng đan dược chữa trị. Thẩm Nguy xua đám linh thú lông xù lui ra ngoài, sau đó hạ quyết tâm, lấy từ trong phòng ra một viên đan dược, mạnh mẽ đút vào miệng người này, thúc ép hắn nuốt xuống.

Sau đó, Thẩm Nguy vất vả lắm mới đưa được người này vào trong phòng.

“Đừng chết đấy.” Thẩm Nguy thấp giọng nói: “Ráng chống đỡ một chút đi.”

Người trên giường khẽ rên một tiếng, khóe môi lại rỉ ra máu tươi. Thẩm Nguy lập tức dùng khăn lông ấm lau sạch vết máu trên mặt hắn, nhân tiện thay cho hắn một bộ y phục sạch sẽ. Khi đã lau sạch lớp bùn đất, Thẩm Nguy không nhịn được “Ồ” lên một tiếng.

Sau khi rửa sạch bùn đất, dung mạo của người này hiện ra rõ ràng — quả thật là kiếm tu với dung mạo anh tuấn phi phàm, rực rỡ chói mắt.

Kỳ linh hóa hình đều có diện mạo vô cùng xuất chúng, nhưng người trước mắt này thậm chí còn vượt qua bất kỳ ai, kể cả những mỹ nhân yêu hồ xinh đẹp nhất cũng không thể sánh bằng.

“Nhặt được… đúng là không uổng công.” Thẩm Nguy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dời mắt đi, sau khi kéo chăn lên cho người kia, liền đứng dậy nói: “Hy vọng đây là một kiếm tu có tu vi mạnh, tốt nhất là đồng ý ở lại Vạn Thú Tông. Như vậy khi đến lúc hoàn giao, Vạn Thú Tông sẽ không đến mức gặp họa diệt môn.”

Hắn thở dài thật sâu. Cảm giác muốn sống yên ổn trong năm nay đúng là quá khó.

Nhưng Thẩm Nguy lại cảm thấy vận may của mình dường như đang khởi sắc. Đây chẳng phải là kiểu nghĩ gì được nấy hay sao? Chỉ là… vết thương trên người đối phương thực sự khiến Thẩm Nguy có chút chột dạ.

Lời editor: 

Thẩm Nguy: Ta không biết gì cả, không biết gì cả…

Đoạn Chu:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play