“Thoái vị dưỡng lão, vân du tứ hải?”
Vừa nghe tám chữ này thốt ra, Thanh Tư – phong chủ Thanh Long Phong – không nhịn được bật cười. Hắn để lộ hàm răng sắc bén, phe phẩy quạt xếp rồi cười nói:
“Đại ca, ngươi đang nói mê sảng gì thế? Vạn Thú Tông này là năm huynh đệ chúng ta liều mạng chinh chiến mới giành được vạn thú thiên đều. Nếu ngươi thoái vị, vậy ai làm lão đại?”
"Ai làm cũng được." Thẩm Nguy vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Không đơn giản vậy đâu." Thanh Tư tiến lên trước mặt Thẩm Nguy, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu âm nhu nhưng vẫn đầy uy quyền:
“Đại ca, năm đó chúng ta đã thề, năm huynh đệ đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lùi với Vạn Thú Tông. Nó còn, chúng ta còn. Nó mất, chúng ta vong. Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề năm xưa?”
"Lời thề…" Thẩm Nguy nhất thời nhức đầu, không ngờ lại có một tầng ràng buộc như vậy.
“Nếu vi phạm lời thề, trời đánh ngũ lôi oanh, thi cốt vô tồn.”
Dường như đoán được Thẩm Nguy muốn hỏi gì, Thanh Tư vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng nói thân mật:
“Đại ca, ngươi chỉ là thần thức chưa tỉnh táo nên mới nói những lời mê sảng này. Hãy nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc sẽ khá hơn.”
Thẩm Nguy thực sự cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, thuận thế nằm xuống giường, thở dài một hơi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Ba người còn lại liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Nhưng ngay khi Thanh Tư vừa khép cửa, một vật liền bay thẳng về phía hắn. Hắn đưa tay chụp lấy, hóa ra là con tiểu thanh xà thường ngày ở bên cạnh Thẩm Nguy.
Giờ phút này, con rắn nhỏ sợ hãi, lập tức quấn quanh cổ tay Thanh Tư.
"Bạch Khiếu, ngươi có ý gì?" Thanh Tư nhíu mày nhìn phong chủ Bạch Hổ Phong – Bạch Khiếu.
Đối phương nhẹ nhàng chỉnh lại trường bào có hoa văn hổ, hừ lạnh nói:
“Đại ca thích nhất là những linh thú có lông, có tứ chi, chạy nhảy linh hoạt. Ta sẽ để linh thú Bạch Hổ Phong đến đây canh chừng, Thanh Long Phong các ngươi không cần nhúng tay.”
"Ngươi nói linh tinh gì vậy?" Thanh Tư hiển nhiên tức giận, khóe môi ép xuống, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia âm trầm. Giọng hắn lạnh lùng:
“Quy củ cũ, ra ngoài đấu một trận, ai thắng người đó quyết định.”
Tông quy Vạn Thú Tông – Khi có bất đồng, quyết đấu, ai thắng người đó có quyền quyết định.
Tất cả những điều này, Thẩm Nguy đang ngủ say dĩ nhiên không hay biết. Hắn chìm trong ký ức của nguyên chủ, chứng kiến cảnh bốn phong chủ từng kề vai sát cánh, cùng nhau lập nên Vạn Thú Tông – tông môn duy nhất trong tu chân giới bảo vệ linh thú.
“Ta Thanh Tư.”
“Ta Bạch Khiếu.”
“Ta Xích Loan.”
“Ta Ô Mạn.”
“Ta Thẩm Nguy.”
“Năm thú chúng ta từ hôm nay kết bái huynh đệ, không cầu cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng nguyện cùng ngày cùng tháng cùng năm tử. Lập Vạn Thú Tông, thề sống chết bảo vệ tông môn, cùng tông môn tồn vong! Thiên địa chứng giám, tuyệt không phản bội!”
Trong mộng, năm người cùng tiêu dao khắp tu chân giới. Dù đôi lúc cũng có những tranh chấp, nhưng phần lớn thời gian vẫn là huynh đệ tương thân tương ái. Thậm chí, những cảnh tượng giao đấu dữ dội giữa họ cũng chỉ như những trò đùa đầy màu sắc. Nguyên chủ thực sự coi trọng bốn huynh đệ này, mà bốn người kia, bất kể mâu thuẫn thế nào, cũng dành cho hắn sự chân thành tuyệt đối.
Mộng cảnh cuối cùng, hắn thấy một thanh niên dung mạo như ngọc, dáng người tựa tùng xanh, lưng đeo trường kiếm. Người đó chỉ liếc nhìn Thẩm Nguy một cái, rồi quay lưng rời đi, phất tay hờ hững mà nói:
“Thiên không thể trái, nhưng nhân định thắng thiên.”
Thẩm Nguy giật mình tỉnh giấc, liền cảm thấy đất rung núi chuyển. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì mái nhà đã rung lắc dữ dội, ngay sau đó xà nhà nứt toác, gạch ngói ào ào rơi xuống.
“Ầm ——”
Nhà sụp.
Thẩm Nguy thiếu chút nữa bị chôn vùi, theo bản năng tụ linh lực chặn lại xà nhà đang rơi. Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị một con Bạch Hổ vội vàng chạy đến ngậm lấy kéo ra ngoài.
Con Bạch Hổ này lông đã rụng từng mảng, trên người đầy vết thương, rõ ràng chính là kẻ đã phá sập căn nhà.
"Đại ca!" Bạch Hổ bối rối, lộ vẻ áy náy, tự trách nói: “Ta không để ý thấy ngươi còn ở trong phòng.”
Thật ra, nó không nghĩ căn nhà của lão đại thực sự sụp đổ. Trước đây, dù có đánh nhau làm lung lay cả xà nhà, Thẩm Nguy cũng chỉ cần phất tay một cái là ổn.
Nhưng rồi nó nhanh chóng tìm được một cái cớ:
“Ta quên mất… đại ca ngươi vừa mới hôn mê.”
"Ta không sao." Thẩm Nguy phẩy tay, bình tĩnh nhìn căn nhà đổ nát phía sau lưng. Nghĩ đến những linh thú trong ký ức của nguyên chủ—vốn rất ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng hơi nghịch ngợm—hắn không khỏi cảm thán rằng nguyên chủ này quả thực là một kẻ số đỏ quá mức.
Hắn quay đầu lại nhìn đàn linh thú trước mặt: kẻ bay trên trời, kẻ chạy dưới đất, một đám lông xù chen chúc nhau tới gần. Đây mà là Vạn Thú Thiên Đô gì chứ? Rõ ràng là một vườn bách thú của Tu Chân Giới mà!
"Thật là kích thích quá đi." Thẩm Nguy thấp giọng lẩm bẩm.
Vì căn nhà đã sập, hắn tạm thời phải dọn đến Thiên Điện. Vạn Thú Tông có bốn phong một điện, và Thiên Điện chính là nơi của Thẩm Nguy.
Nhưng khác với những đại điện xa hoa của các tông môn khác, nơi này trông giống như một căn nhà gỗ nhỏ ở vùng quê, ngói xanh gạch biếc, mang theo một vẻ thanh tao nhưng cũng chẳng kém phần nghèo khó. May mà nội thất bên trong còn mang nét cổ kính, nhưng Thẩm Nguy vẫn không khỏi hoài nghi về tình hình tài chính của Vạn Thú Tông.
Hắn ngồi trong sân, trước mặt là Bạch Khiếu và Thanh Tư đã khôi phục hình người. Hai người mặt mày sưng sỉa, chẳng ai thèm nhìn ai. Theo báo cáo từ đám linh thú xung quanh, hai tên này vốn đã có mâu thuẫn từ lâu.
"Ngươi dùng độc tố của Trúc Diệp Thanh Xà để hạ độc hắn?" Thẩm Nguy kinh ngạc nhìn Thanh Tư. Dù sao thì nguyên hình của y cũng chính là Trúc Diệp Thanh Xà, một loài kịch độc. Nhưng còn chưa kịp để Bạch Khiếu nở nụ cười đắc thắng, Thẩm Nguy đã lập tức quay đầu sang hắn, lạnh lùng hỏi:
“Còn ngươi thì sao? Không có chuyện gì lại đánh vào bảy tấc của rắn làm gì?”
Dù thế nào đi nữa, một kẻ độc miệng, một kẻ độc thủ, chẳng ai là vô tội cả.
Sau một trận giáo huấn, hai kẻ kia ỉu xìu ngồi trước mặt Thẩm Nguy, chẳng ai hé răng, nhưng lại âm thầm đấu mắt với nhau.
"Không nói chuyện này nữa, ta vừa có một giấc mơ về tương lai của tông môn." Thẩm Nguy nói, giọng điệu đầy nghiêm túc.
"Mộng?" Thanh Tư lên tiếng. “Đại ca, ngươi đã mơ thấy gì mà khẩn trương như vậy?”
Thật ra, Thẩm Nguy vẫn hơi sợ rắn, nên hắn khẽ xê dịch vị trí ngồi, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Ta mơ thấy có một con tiểu hắc xà trọng thương tìm đến Vạn Thú Tông để xin che chở. Nhưng lại bị linh thú trong tông khi dễ, bị đối xử chẳng khác nào phế vật. Mà xà vốn là loài... Thù dai...”
Hắn liếc nhìn Thanh Tư một cái, rồi cực kỳ trơn tru mà sửa lại lời:
“Xà vốn có trí nhớ rất tốt, vì thế nó hóa thân thành Giao Long, quay lại Vạn Thú Tông để báo thù, san bằng toàn bộ tông môn.”
Vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên hai tiếng sấm rền.
"Gì vậy?" Thẩm Nguy sửng sốt. “Chẳng lẽ chuyện này không thể nói?”
"Không sao, chắc trời sắp mưa thôi." Thanh Tư do dự, sau đó phe phẩy quạt. “Tiếp tục nói đi.”
"Đây là một đại kiếp nạn, toàn bộ Vạn Thú Tông bị Giao Long luyện hóa thành một viên yêu đan khổng lồ, rồi bị nó nuốt chửng. Cuối cùng, dù có một kiếm tu nhân tộc xuất hiện và chém chết con Giao Long, nhưng Vạn Thú Tông cũng đã bị xóa sổ khỏi lịch sử." Thẩm Nguy thở dài. “Thật là bi thương biết bao.”
"Đại ca đừng lo, đây chỉ là giấc mơ thôi mà." Thanh Tư an ủi. “Xà nếu muốn hóa Giao, tất nhiên phải chịu thiên lôi. Trong lôi kiếp, làm gì có ai sống nổi? Nếu hóa Giao dễ vậy, ta đã sớm thành Giao Long rồi.”
Hắn cười nhẹ: “Hơn nữa, nếu thật sự có tai họa này, thì đại ca chẳng phải đang tiết lộ ý trời sao? Mà tiết lộ ý trời thì—”
Hắn còn chưa dứt lời, một tia sét khổng lồ đột ngột giáng xuống dãy núi gần đó, chấn động đến mức đất rung núi chuyển, khiến bầy linh thú hoảng loạn chạy tán loạn.
"Không sao, sét bình thường thôi. Nếu là thiên phạt, phải có đủ chín đạo lôi mới đáng lo." Thanh Tư còn chưa kịp thu lại nụ cười, tám tia sét khác đã liên tiếp giáng xuống!
Lần này, ngay cả Thanh Tư cũng không cười nổi nữa. Hắn hoang mang nhìn về hướng tia sét đánh xuống, rồi lập tức hét lớn:
“Lão Ngũ! Bói toán ngay!”
"Lão Ngũ" chính là Ô Mạn, phong chủ Huyền Vũ Phong, giỏi nhất về bói toán. Chỉ có điều tốc độ của hắn hơi chậm, thế nên từ ban ngày mà chờ mãi đến tối mới có tin tức truyền về. Ô Mạn truyền âm đến:
“Chín đạo thiên lôi. Thiên trừng. Ai vừa tiết lộ ý trời?”
Nghe đến đây, Thanh Tư và Bạch Khiếu đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Nguy.
Thẩm Nguy chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đầy vô tội. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi thử thăm dò:
“Là về con Giao Long kia sao—”
Bầu trời lập tức rung động, lôi vân càng lúc càng dày đặc!
Thanh Tư vội ngăn hắn lại: “Lão đại, đừng nói nữa! Không thể tiết lộ thêm, đây là đại kỵ của Thiên Đạo!”
Thẩm Nguy nuốt nước bọt, rồi hỏi một cách thận trọng:
“Vậy... nếu ta đổi tên Vạn Thú Tông thì sao? Có thể tránh được kiếp nạn này không?”
Hai người trước mặt đồng loạt quay đầu nhìn hắn. Thanh Tư gõ quạt vào lòng bàn tay, hứng thú nói:
“Đúng vậy! Nếu đổi tên thì có thể tránh được lôi kiếp! Lão đại thông minh ghê! Không hổ là ngươi!”
"Kiếp nạn này là của Vạn Thú Tông, liên quan gì đến Vạn Thú Thiên Đô đâu?" Thẩm Nguy cười nói. “Ngày mai đổi tên thành Vạn Thú Thiên... Ôi.”
Lồng ngực hắn bỗng nhói đau dữ dội, thái dương rịn đầy mồ hôi lạnh, suýt nữa đứng không vững. May mà hắn kịp vịn vào cái bàn để ổn định. Thanh Tư thấy vậy, lập tức tiến lên đỡ hắn.
“Lão đại, ngươi làm sao vậy?”
"Đau quá!" Thẩm Nguy nhíu mày, linh lực rối loạn, khóe môi tràn ra vệt máu. Cơn đau không kéo dài nhưng cũng đủ khiến hắn hoảng hốt.
Thanh Tư cau mày: “Chẳng lẽ là do lời thề năm xưa? Chúng ta đã thề cùng Vạn Thú Tông tồn vong, nếu đổi tên, có khi nào chúng ta cũng bị diệt?”
Thẩm Nguy kinh hãi: “Thế tại sao các ngươi không có cảm giác gì?”
Bạch Khiếu nhún vai: “Vì ngươi là lão đại, nên mọi chuyện bắt đầu từ ngươi trước.”
Thẩm Nguy sững sờ. Hắn run giọng nói: “Thiên Đạo... nghiêm khắc như vậy sao?”
Hắn lại nhìn về hướng chín đạo thiên lôi giáng xuống, rồi rùng mình nghĩ đến sức mạnh khủng khiếp của nó. Nếu sét này đánh lên người hắn, e rằng sẽ hóa thành tro bụi ngay tức khắc.
Lúc này, hắn chỉ còn một con đường duy nhất:
Cứu Vạn Thú Tông, chính là cứu mạng mình!
Lời editor : đọc không được chửi tác giả hay nhân vật trong tác phẩm, đây chỉ là tác phẩm giả tưởng đừng chèn mô típ của tác phẩm khác vào rồi đánh giá, đọc truyện của Cửu Lưu Thư Sinh ta sẽ thấy cách hành văn qua mỗi tác phẩm của tác giả điều có phần giống nhau, nhưng cũng vì như vậy tôi mới thích ( một số thể loại không hợp thì không đọc =)) tác giả giữ được văn phong riêng của mình và lấn sang nhiều thể loại và đa dạng chính tôi thích tác giả ở điểm này. Lúc dịch tác phẩm tôi có vô tình thấy được một bình luận, chê mô típ nhân vật của tác giả, mỗi người có một đánh giá, cảm nhận nhân vật - tác phẩm riêng, nên cũng không thể nào nói gì người khác khi cả hai phía điều khác dòng suy nghĩ, nhưng nếu có nhận xét thì mình mong mọi người đừng dùng từ quá nặng nề và xúc phạm đên tác giả. Xin cảm ơn - truyện đọc chỉ để thư giãn nếu thấy không hợp thì có thể đôi sang những thể loại khác 🙇🙇