"Ta hiểu rồi, đây là ở trong mơ! Ha ha ha, người khác với những người ta tưởng tượng ra, càng có tính lừa gạt hơn! Ngươi khiến cho ta biến trở về bộ dáng thanh tỉnh, nhưng kỳ thật ta không có thay đổi! Ta vẫn đang ở trong mơ, ta chỉ cho rằng ta đang thanh tỉnh!" Hứa Vệ Vốn cho rằng mình đã thật sự gặp được Bạch Vụ. Thẳng đến khi y nghe được những lời này của Bạch Vụ, cảm thấy nội dung quá thái quá, cho nên y rơi vào hoài nghi một lần nữa. Bạch Vụ cũng có thể xác định...tinh thần của người này xác thực có chút vấn đề, thật sự là đã quá lâu không có đối mặt với hiện thực. Không nguyện ý tiếp nhận một thế giới không có nhân loại. "Đã như vậy, vì sao ngài không thử gọi những người khác trong thị trấn nhỏ đi ra?" Hứa Vệ sững sờ.
Đúng vậy, nếu như ta đang ở trong mơ, như vậy ta vì sao không thể gọi những người khác trong thị trấn nhỏ đi ra? "Ta và ngài cũng chưa từng gặp mặt, không phải sao?" Hứa Vệ gật gật đầu, y xác thực chưa từng gặp Bạch Vụ. Bạch Vụ tiếp tục nói: "Đồng thời, ngài có khả năng cảm nhận được, khí tức của ta khác với khí tức của những người ngài tưởng tượng ra. Ừm...ta ở trong miệng ngài, là một tồn tại coi như không quá tệ." Bạch Vụ khuếch tán khí tức ra. Loại áp lực cường đại này, đủ khiến cho sinh vật cường đại trong phạm vi vài trăm mét ở phụ cận sợ hãi, nhưng đối với Hứa Vệ mà nói, cỗ khí tức này cũng chỉ là vừa vặn có thể làm cho y tin tưởng -- đây là hiện thực. "Cho nên...thật sự có một chỗ, có rất nhiều người sinh sống?" "Xác thực mà nói, là hỗn hợp giữa người cùng với Ác Đọa, nếu như ngài cảm thấy hứng thú, ta sẽ kể cho ngài biết nó được thành lập như thế nào." Đây tự nhiên là một câu chuyện dài, nhưng Bạch Vụ rất có kiên nhẫn.
Hứa Vệ tự nhiên là một cái bắp đùi, nhưng nguyên nhân Bạch Vụ thật sự muốn để cho y đến thành phố Bách Xuyên không thuần tuý chỉ là vì ôm đùi của y. Ngoài ra còn có một nguyên nhân rất lớn, là muốn bảo hộ Hứa Vệ. Thế giới này có một loại định luật rất kỳ quái. Nếu người chưa từng nghe một bài hát nào trước đây, như vậy nó ở trong cuộc đời dài dằng dặc lúc trước của ngươi, liền phảng phất như không tồn tại. Nhưng một khi người đột nhiên nghe được, ngươi sẽ phát hiện ra rất nhanh sẽ nghe được một lần nữa. Một số thuật ngữ giải thích kỳ lạ, một số khái niệm khoa học không phổ biến, một số hiệu ứng tâm lý phức tạp, một số thứ mà một khi chúng ta tiếp xúc với chúng, chúng ta sẽ cảm thấy rằng chúng ta sẽ tiếp xúc lại trong một thời gian rất ngắn.
Bạch Vụ trước đó không lâu biết được nhân loại đã nắm giữ hai loại thiên phú mạnh nhất, một loại là Vạn Tướng Pháp Thân, một loại là Thời Gian Trở Lại. Rất tình cờ, liền gặp được người nắm giữ Thời Gian Trở Lại. Hắn rất lo lắng, người này sẽ tình cờ tiến vào Tòa Tháp. Sau đó rất tình cờ, người này lại đi đến
tầng 6. Cho nên an bài người này ở dưới mi mắt của chính mình là tốt nhất. Hắn không loại trừ ý đồ của chính mình sẽ đẩy nhanh khả năng đối phương tiến vào tháp, nhưng sau khi cân đo tất cả, Bạch Vụ cho rằng suy nghĩ của mình hợp lý hơn về mặt xác suất. Hứa Vệ tự nhiên rất vui lòng lắng nghe chuyện xưa. Một người cô độc đã lâu, có người nói chuyện với mình là một sự tình rất hạnh phúc. Ngoài tháp kỳ thật cũng không có cô độc tuyệt đối như vậy, nhưng đối với Hứa Vệ mà nói thì bất đồng, Tòa Tháp đối với y mà nói, là một nơi phơi bày sự xấu xa của nhân tính nhân loại. Mà sau khi nhận thức đối với thời gian có biến hóa...700 năm đối với Hứa Vệ là rất dài dằng dặc. Đi tìm một người có thể nói chuyện, chuyện này có chút khó khăn. Khó khăn đến mức không bằng chính mình tự tưởng tượng ra một số người. Đây chính là bức tường bảo vệ trong tư duy của y, khiến cho bản thân không bị cô độc ăn mòn, lại cũng khiến cho bản thân không thể đi ra khỏi cô độc. Chỉ có sự dẫn dắt của số phận, khiến cho người như Bạch Vụ xuất hiện, mới có thể đánh võ cục diện này.
Chuyện xưa của Bạch Vụ rất đặc sắc, hắn không có thêm mắm thêm muối, nhưng lại giới thiệu rất nhiều người thú vị. Mục đích là vì để cho Hứa Vệ thích đám người ở chỗ tránh nạn kia. Hứa Vệ cũng nghe rất vui vẻ, rất cảm khái. Hết thảy cũng rất thuận lợi, ở trong mắt Bạch Vụ, nhiệm vụ lần này vốn cũng không tính khó khăn, là một nhiệm vụ rất dễ hoàn thành. Bởi vì nhu cầu của đối phương, chính mình có thể thỏa mãn, không cần sáng tạo nhu cầu. Vào thời điểm chạng vạng tối, sắc trời lờ mờ. Hứa Vệ vẫn chưa thỏa mãn về chuyện xưa, sinh lòng hướng tới đối với chỗ tránh nạn. Kế hoạch thuyết phục của Bạch Vụ hoàn thành xuất sắc, không có bất kỳ sự đảo ngược hay khúc mắc nào. Thuận lợi đến mức khiến cho Bạch Vụ có cảm giác...đây quả thực là vận may của mình bùng nổ. Nhưng Bạch Vụ không nghĩ tới chính là...kỳ thật vẫn có một chút ngoài ý muốn nhỏ. Trong khi Bạch Vụ kể chuyện xưa, Hứa Vệ cảm thấy rất hứng thú, y cũng muốn mời Bạch Vụ tham quan thị trấn nhỏ này.
Một thị trấn nhỏ không có ai, có gì để tham quan? Bạch Vụ tuy nghĩ như vậy, nhưng y biết thị trấn nhỏ này đối với Hứa Vệ mà nói, là có người. Mỗi hộ gia đình có một vai trò khác nhau. Có người phụ trách cung cấp thức ăn, có người thì phụ trách kể chuyện cười, cũng có người phụ trách trà chiều, còn có người phụ trách xử lý đồ ăn. Căn nhà thứ tư trong dãy nhà thứ ba trong trấn, Bạch Vụ chịu chút tổn thương ở trong này. Khi Hứa Vệ mở cửa, một đoạn chú thích đập vào trên mặt của Bạch Vụ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play