Cho dù vệ tinh đã sớm thấy được chiếc du thuyền siêu cấp to lớn, giống như thành phố trên biển này, nhưng các quốc gia vẫn luôn không có động thủ. Hiện giờ, cuối cùng sau vài tháng, sau khi trải qua vô số lần mâu thuẫn tiến lên cùng với quay đầu...chiếc du thuyền to lớn cuối cùng cũng bắt đầu đi ra bên ngoài sương mù. Động thái này cũng khiến cho các quốc gia khủng hoảng. Quá trình chuyển đổi từ khủng hoảng sang tức giận chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Bởi vì chiếc du thuyền to lớn này, cuối cùng cũng cập cảng Giang Hồi. Cảng này ban đầu chỉ có nghĩa là những kẻ lang thang trên sông hồ trở về nhà, nhưng đối với những kẻ lang thang đã trải qua 700 năm trong gió biển mà nói, thế giới ngoài sương mù...là nhà của bọn họ, hoặc nói là nhà của bọn chúng. Khi thân ảnh của những con quái vật, những sinh vật giống người ngoài hành tinh ló ra khỏi chiếc du thuyền to lớn.
Tất cả các quốc gia trên thế giới đang theo dõi chiếc du thuyền to lớn này...toàn bộ đều thay đổi suy đoán lạc quan trước đó. Quái vật phải bị tiêu diệt! Chủ quyền lãnh thổ của nhân loại không thể bị rung chuyển! Vì vậy, trận chiến đầu tiên giữa những sinh vật bên ngoài sương mù và những sinh vật bên trong sương mù cuối cùng cũng bắt đầu. Những quốc gia này nhao nhao tổ chức hạm đội trên biển, mật danh là Cuồng Phong, thề sẽ thổi tan màn sương mù đen. Hạm đội nhân loại cường đại tập kết tại vùng biển cảng Giang Hồi. Vô số Cỗ máy chiến tranh lớn được đặt ở cửa cảng, hỏa lực kinh khủng oanh tạc chiếc du thuyền to lớn giống như pháo đài trên biển kia! Nước biển phảng phất như sôi trào! Hơi nước bốc lên trong không khí, màn sương nước khổng lồ bao phủ vùng biển cảng Giang Hồi, nhiệt độ của toàn bộ cảng tăng vọt. Trong âm thanh hỏa lực đinh tai nhức óc, tự nhiên không có ai nghe thấy tiếng la hét của những con quái vật đó. "Chúng ta chỉ muốn về nhà..."
"Vì sao lại công kích chúng ta...chúng ta là nhân loại!" "Bọn họ tại sao lại công kích chúng ta...bọn họ tại sao lại công kích chúng ta! Chẳng lẽ đất lành chúng ta tìm kiếm trong 700 năm...cuối cùng chỉ là một trò đùa sao?" "Chúng ta không phải là quái vật! Chúng ta không phải là quái vật!" "Chúng ta chỉ muốn lên bờ." 700 năm, không biết bao nhiêu ngày đêm, những hành khách trên chiếc du thuyền to lớn này đã quen với khí tức của gió biển. Họ đã trải qua sóng thần, sấm sét, và vô số vùng biển nguy hiểm, bọn họ cũng đã bạo phát vô số cuộc chiến ở trong du thuyền. Tòa Tháp là một cứ điểm. Thành phố Bách Xuyên là một cứ điểm, chẳng lẽ du thuyền không phải? Trong chiếc du thuyền to lớn như một thành phố trên biển này, trong 700 năm cũng đã từng có mục nát, cũng từng có phần tranh. Nhưng về bản chất bọn chúng khác với Tòa Tháp, chấp niệm chỉ dẫn bọn chúng đánh vỡ màn sương mù đen...chấp niệm chỉ dẫn chúng tìm thấy nhà và thiên đường của mình. Chấp niệm chỉ dẫn chúng...để cho hai chân không còn giẫm ở trên boong tàu, mà là mặt đất cứng
rắn.
Hết lần này tới lần khác trong 700 năm, chiến tranh được phát động nhưng cuối cùng, chúng sẽ hát ca khúc trở về nhà, một lần nữa ngưng tụ hi vọng...bước trên hành trình tìm kiếm phần cuối thế giới. Cuối cùng, khi chiến tranh nổ ra ở thành phố Bách Xuyên, bắt đầu từ một phen tính kế của một nữ nhân, giếng mở ra, du thuyền to lớn rốt cuộc cũng tìm được ranh giới của thế giới, chúng phá khai ranh giới, cho rằng bên kia sương mù...chính là tự do cùng với quê hương. Nhưng chúng sai rồi... Chờ đợi chúng, là những đợt oanh tạc không dứt. Trên boong thuyền, vô số quái vật chịu đựng cái nóng như thiêu đốt cùng với đau đớn kịch liệt, trong nội tâm vẫn khát cầu có thể có được sự đồng tình của nhân loại bên ngoài sương mù. Nhưng theo không ngừng có hành khách chết đi...loại tâm tình này từ từ biến hóa. "Dừng tay! Dừng tay! Chúng ta đã phiêu bạt 700 năm! Chúng ta có thể rời khỏi nơi này! Đừng có tiếp tục công kích chúng ta! Chúng ta có thể rời khỏi nơi này!" Tiếng la hét của Văn Hạo thực sự áp đảo tiếng gầm của vô số cỗ máy chiến tranh.
Trong tiếng la hét cực kỳ bi ai này, có sự tiếc thương cho người đã khuất, cũng có bị thương đối với tương lai, cũng có phẫn nộ được kiềm nén. Lực lượng liên minh của nhiều quốc gia tuyệt đối là nghe được tiếng la hét này. Nhưng đáp lại Văn Hạo...vẫn là hỏa lực vô cùng vô tận phô thiên cái địa. Tiếng la hét vang vọng cả bầu trời đó chắc chắn không phải thứ mà con người có thể tạo ra, đó là một con quái vật, và những kẻ này là quái vật! Liên minh nhân loại cho rằng đây là dấu hiệu yếu thế của quái vật, cho rằng đây là thắng lợi của nhân loại. Đối mặt với lời cầu xin tha thứ của quái vật, há có thể có đạo lý buông tha? Cũng có không ít chỉ huy quân đội cho rằng nên đàm phán với bên kia, nhưng những ngày gần đây, dị biến ở khắp nơi trên thế giới, đều là bắt đầu từ chiếc du thuyền to lớn này đánh vỡ màn sương mù đen. Hiện giờ những người trong du thuyền to lớn đang cầu xin tha thứ, điều này chứng minh rằng chúng không phải là đối thủ của nhân loại: Phái chủ chiến cho rằng lúc này nên tăng cường hỏa lực và tấn công mạnh. Chỉ là bọn họ không biết...
700 năm trước, đứa trẻ không có vé và suýt bị cha mẹ bỏ rơi, ở trong 700 năm, đã trở thành một vị thủ lĩnh nhiệt huyết. Những phân tranh lặp đi lặp lại trên du thuyền khiến cho y trưởng thành, khiến cho y từ thiện lương, nhút nhát trở nên sắc bén. Y vẫn luôn cảm ơn người đã cho y tấm vé cách đây 700 năm, mặc dù về sau y mới biết được, leo lên chiếc thuyền này phải trả cái giá lớn cỡ nào. Nhưng hiện tại...y là thuyền trưởng, y chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play