Thời gian trong nhật ký đều là thời gian không xác định, y tự nhiên cũng không có khả năng nhớ rõ, đã đi ra ngoài tháp bao lâu. 700 năm đối với y mà nói, có khả năng chỉ ngắn ngủi như vài chục năm, cũng có thể y cảm thấy đã trải qua mấy nghìn năm? Không có ai biết, liền ngay cả chính y cũng không biết. Thời gian một khi trở nên dài dằng dặc, địch nhân đáng sợ nhất liền biến thành cô độc. Trong thị trấn nhỏ làm sao có thể có người chứ? Cái chỗ này làm sao có thể sẽ có người tới bái phỏng y chứ? Tất cả đều là giả. Đều là người y hư cấu ra ở trong hiệu quả gây ảo giác của những cỏ xỉ rêu này. Bạch Vụ đoán được điểm này, liền không khó tưởng tượng vì sao y sẽ hiếu kỳ chính mình đọc nhật
ký. Người y hư cấu ra, tự nhiên là hiểu rõ y. Cũng liền không cần đọc nhật ký. Mà sở dĩ trở nên mơ hồ, là vì Bạch Vụ là người thật. Hiệu quả gây ảo giác càng mạnh, người hư cấu ra lại càng rất thật. Nhưng người thật lại càng mơ hồ. Cho nên y rất kỳ quái, tại sao khuôn mặt lạ hoắc này lại không trở nên rõ ràng hơn, mà càng ngày càng mờ hồ. Bạch Vụ nói: "Ngươi có thể đưa cơ thể của mình trở lại trạng thái thanh tỉnh không?" "Có thể, thế nhưng không cần thiết. Đại đa số người trong trấn ta quả thực đã không muốn nhìn thấy, nhưng ta chưa từng gặp ngươi, nếu như ta tỉnh, người sẽ rời đi. Nào, chúng ta hãy nói về sự tình vui vẻ, lần trước ta cùng với Trường đồ tể ở trong trấn nói chuyện ăn thịt, đáng tiếc ta không có tiền ăn thịt, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?" Khá lắm, bởi vì không có khái niệm thời gian, ở quá lâu trong một thế giới không có sự tồn tại của nhân loại, liền tưởng tượng ra một thị trấn tràn đầy nhân loại? Thậm chí còn sắp xếp vị trí và nghề nghiệp cho những người này ở những nơi tương ứng trong thị
trấn này... Đây là cô độc cỡ nào? Lâm Duệ cũng đã từng đối mặt với loại cô độc này, nhưng Lâm Duệ là để mình trở lại quá khứ, mà không phải là trở lại trạng thái quá khứ. Cho nên từ một khía cạnh nào đó mà nói, Lâm Duệ cũng không cô độc. Y thậm chí có thể xuất hiện trong quá khứ, nói chuyện với một số người nhất định và thay đổi một số nhân quả đơn giản không
đủ để kích hoạt hiệu ứng cánh bướm. Thời Gian Trở Lại thì không đồng nhất. Thiên phú này có thể đưa bản thân trở lại trạng thái quá khứ, nhưng hoàn cảnh chung quanh, vẫn là dựa theo dòng thời gian bình thường. "Ta không đến từ thị trấn nhỏ này." "Thật kỳ lạ...ta đã quên mất nơi ta định cư lần cuối, ở nơi nào nhỉ...ừm, ta phải xem lại nhật ký.." "Ta là Bạch Vụ, đến từ Tòa Tháp. Ta không phải là người mà người tưởng tượng ra, cho nên người có thể khiến cho mình thanh tỉnh." "Tòa Tháp...), đó là một ký ức rất lâu, rất lâu trước kia, ta không thích chỗ đó. Ta ngủ một giấc thật
dài, chờ đến ta khi tỉnh lại, ta không còn là người duy nhất trong Toà Tháp nữa." Chủ nhân của Thời Gian Trở Lại ngồi xuống, không có để ý nửa câu sau của Bạch Vụ, theo y, Bạch
Vụ chính là một người do chính mình hư cấu ra. Bạch Vụ cũng không có lập tức giải thích, hắn nhìn ra người này rất có dục vọng nói chuyện. "Ta vốn rất cao hứng, rốt cục không còn cô độc như vậy nữa, thế nhưng...bọn họ chém giết, bọn họ tranh đấu, bọn họ làm mọi thứ vì quyền lực. Ta rất nhanh bị gạt bỏ...bởi vì ta không muốn tranh đấu" "Cái giá phải trả của việc ở chung với một nhóm người, là giết chết một nhóm người khác. Họ gọi đó là ngoại giao, sách lược...ta không thể lý giải" "Như vậy Tòa Tháp nhất định rất mục nát đúng không? Ta không biết Tòa Tháp về sau thế nào, về sau ta liền rời khỏi chỗ đó, cũng có người tới truy sát ta...chẳng qua là bị ta chạy mất." Truy sát? Bạch Vụ có một loại cảm giác đối phương đang khoe khoang một cách khiêm tốn, bọn họ còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, cho nên phải cảm tạ ân không giết của ta. Truy sát...hắn là người trước mắt này, y không có chút dục vọng chiến đấu nào, cho nên cũng chưa
từng thể hiện sức mạnh của mình, đúng không? Chẳng qua người này xác thực rất tiêu cực, sự tình trong 700 năm, ai có thể nói chắc chắn chứ? Nhưng y cũng đích xác không có nói sai, Tòa Tháp rất mục nát. Từ trên xuống dưới, thối rữa đến tận gốc. "Tòa Tháp quả thực rất mục nát, những kẻ thích đuổi quyền lực đã làm cho Tòa Tháp chướng khí mù mịt." "Thật sao? Ngươi ngược lại là không đồng nhất với những người khác, có thể tiếp lời của ta." Không ngờ người này vẫn thực sự nghĩ mình là người do y hư cấu ra? Bạch Vụ cười cười: "Chẳng qua nếu như người thật sự cô độc, cũng có thể..." Nụ cười lập tức im bặt. Bạch Vụ bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện. Nếu như người này chính là người sở hữu Thời Gian Trở Lại, đây chẳng phải là nói, người này chính là "đồ ăn" mà quái vật tầng 6 Tòa Tháp tâm tâm niệm niệm. "Quên đi, ngươi cứ coi như ta chưa nói" Người do bản thân hư cấu ra, làm sao lại có chuyện muốn nói lại thôi. Cử động của Bạch Vụ, khiến

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play