Đương nhiên, cũng có người giàu mắng mỏ cao tầng là không công bằng, nỗ lực kinh doanh lâu như vậy, kết quả lại trở lại địa phương còn không bằng xuất phát điểm, khó có thể tiếp nhận hiện thực. Có rất nhiều ví dụ như vậy, nhưng nhân tính cũng có mặt tốt. Trong quá trình này, nhiều người giàu dần dần nhận ra phần nào những khó khăn của cuộc sống. Bọn họ có chỗ cảm ngộ, bị hoan giữa người với người, ở trong hoàn cảnh 700 năm chưa từng xuất hiện này, thậm chí có một chút tương thông. Rất nhiều người nghèo cũng phát hiện ra, một ít phú ông có tiền...kỳ thật rất dễ thân cận. Bọn họ cũng không phải chán ghét người nghèo như vậy. Tư tưởng của mọi người ảnh hưởng lẫn nhau. Có người hùng hùng hổ hổ phàn nàn chế độ. Cũng có người thản nhiên đối mặt với vận mệnh bất công.
Bất kể là loại người nào, Tòa Tháp đều nghênh đón một thời đại...hòa bình nhất. Không phải là một nền hòa bình giả tạo dưới chế độ tàn bạo. Mà càng giống như là mọi người trở lại 700 năm trước, Tòa Tháp trống rỗng, không có gì ngoài rất nhiều vật liệu, sau đó mọi người bắt đầu làm việc chăm chỉ để xây dựng. Có lẽ 700 năm sau, nhân loại sẽ lại phân chia sang hèn. Có lẽ lúc đó đẳng cấp phân chia sẽ càng thêm khoa trương. Nhưng ít ra vào giờ khắc này, đóa hoa bên trong nước đọng này, đang nở rộ.
Tại tầng 5 Toà Tháp, trong trang viên Yến gia. Tạ Hành Tri, Bạch Vụ, Lưu Chanh Tử, Nguyễn Thanh Vân đều ở nơi này. "Tiểu ca ca, tất cả mọi người đều đang cố gắng làm việc, đều ở lại tầng 4, ta bị ngươi an bài ở tầng 5, bọn họ có thể mất hứng hay không." "Kỳ thật ta không ngại nghỉ ngơi ở đâu, ta chỉ là đau lòng tiểu ca ca ngươi, có thể bị người chỉ trích hay không?"
Lưu Chanh Tử rất ỏn ẻn nói. Bạch Vụ đùa cợt nói: "Đi, vậy người đi tầng 4 Ở" "Ai nha không muốn không muốn, ta chính là nói giỡn thôi. "Ở trước mặt ta, đừng...có dùng loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, vị trà của người nên tươi mát hơn một chút, đừng có nồng như vậy." "Hừ, không thú vị! Tiểu Cửu làm sao có thể thích thẳng nam như ngươi." Lưu Chanh Tử phát hiện ra toàn bộ thủ đoạn đều là không có tác dụng đối với Bạch Vụ. Nguyễn Thanh Vận cười lắc đầu, Lưu Chanh Tử rất thú vị, Bạch Vụ cũng rất thú vị, nhìn Bạch Vụ đỗi Lưu Chanh Tử, càng thú vị. Bạch Vụ cũng không quan tâm đến những lời chỉ trích của người khác, bằng hữu của mình đường nhiên sẽ được đối đãi khác nhau, người phía dưới tiếp nhận thì tiếp nhận, không chấp nhận thì chịu đựng. Chẳng qua nghĩ đến Bạch Vụ muốn ra ngoài tháp, Nguyễn Thanh Vân bỗng nhiên cũng nghĩ đến chuyện không tốt... "Đã ba tháng...không phải y đã..."
"Bà chủ, đừng có nói lung tung" Bạch Vụ ngắt lời Nguyễn Thanh Vân. "Phó Đoàn Trưởng là người được chọn, tuyệt đối không có việc gì." Bạch Vụ kỳ thật cũng rất lo lắng. Những lo lắng cũng vô ích, dù sao hắn cũng không thừa nhận Phó Đoàn Trưởng sẽ chết ở ngoài tháp, cho dù người toàn bộ thế giới đều cho rằng Ngũ Cửu đã chết ở ngoài tháp, chỉ cần không có nhìn thấy thi thể của Ngũ Cửu, Bạch Vụ liền tin tưởng y nhất định còn sống. Loại lo lắng này, cùng với tin tưởng gần như không có lý trí, không hề có xung đột. "Trong đoạn thời gian này, các ngươi liền ở lại đây, ta sẽ đi ra ngoài tháp tìm một chỗ." "Chỗ nào?" "Một chiếc du thuyền, ta cũng không biết liệu có thể gặp được hay không, nhưng ta sẽ liên tiếp ra ngoài tháp, thẳng đến khi gặp được mới thôi." Chờ Đường Cảnh phát động Thần Hàng, theo Bạch Vụ là quá bị động. Chủ nông trường cùng với Tỉnh Lục, nói không chừng đều có bố cục đối với khu vực ngoài sương mù. Bạch Vụ cũng muốn có một con đường đi ra khỏi sương mù ở trong tầm kiểm soát của mình. "Được rồi...ta cũng không biết đó là cái gì, nhưng mọi sự phải cẩn thận." Nguyễn Thanh Vân nói.
Bạch Vụ gật gật đầu: "Bà chủ đừng sợ, Phó Đoàn Trưởng nhất định sẽ trở lại. Y khác với ta, trong lòng của y có cội rễ" Lưu Chanh Tử nói: "Tiểu ca ca, chuyện của ta cũng không nên quên..." "Sẽ không quên, tình huống ngoài tháp hiện tại rất đặc thù, hạn chế khu vực biến mất, sẽ mang đến rất nhiều biến hóa, ta cũng sẽ mau chóng an bài Khúc Lan đi đến thành phố Bách Xuyên. Có lẽ sau đó không lâu, ngươi sẽ nhìn thấy Khúc Lan" "Thật sự? Vậy Tiểu Nguyệt Lượng thì sao?" Lưu Chanh Tử kích động nắm chặt tay. Bạch Vụ lắc đầu, không có giấu diếm: "Nàng tương đối phức tạp, nhưng ta đáp ứng ngươi, ta sẽ dẫn nàng trở lại bên cạnh ngươi." "Được! Ta tin tưởng ngươi! Ta tin tưởng ngươi!" Bạch Vụ chuẩn bị rời đi, ra ngoài tháp một lần nữa, nếu như vận khí tốt, hắn có lẽ sẽ tìm được chiếc du thuyền kia, vận khí không tốt, vậy phải liên tục ra ngoài tháp. Mọi thứ trong Toà Tháp đã được an bài thỏa đáng, vào giờ khắc này, chính là đang các biệt với bằng hữu ngày xưa. Về phần nhóm người Lâm Vô Nhu Doãn Sương, với tư cách là chiến lực cao cấp, bọn họ đang tham

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play