Bạch Vụ không có trách tội y: "Tầng 5 cùng với tầng 4 bất kể là nguồn năng lượng, hay là lương thực tích trữ, đều nhiều hơn xa so với các tầng cấp phía dưới. Văn minh nhân loại có một hiện tượng rất thú vị. Vào sau khi đẳng cấp xuất hiện, tất nhiên là đẳng cấp phía dưới có số lượng lớn nhất nhu cầu lớn nhất, những vật tư được phân phối lại ít nhất, đẳng cấp phía trên rõ ràng có nhu cầu ít nhất, nhưng lại được phân phối vật tư nhiều nhất" Có người dùng thân phận nhà giàu nhất, dùng ngữ khí khiêm tốn cảm thán, đời này thống hận nhất chính là tiền tài. Những đồ vật mà y "thống hận", vừa vặn là đại đa số người không sở hữu được. Ngươi thống hận tiền, vậy phân đi ra chứ? Đừng chỉ nói không làm chứ? Điều này dường như là không thể, tất cả mọi người đều có một bộ não bình thường. Ai sẽ nguyện ý chia bánh ngọt ra? Giữ lại cho nó thối rữa, bịt mũi chịu đựng mùi hôi thối, rồi nhìn người ta chảy nước miếng, chẳng phải là tốt hơn phân ra hay sao?
Cho nên Trần Tuấn rất bối rối, thực sự có người muốn phân bánh ngọt ra sao? Nghi hoặc rất nhanh được chứng thực, sự kinh ngạc trong nội tâm của Trần Tuấn càng lúc càng lón. Kế tiếp Bạch Vụ bắt đầu an bài các loại công tác cho Trần Tuấn. Đầu tiên là thống kê nhân khẩu ở ba tầng dưới, ai là quý tộc, ai không phải là quý tộc. Sau đó ai bài chỗ ở và quần áo thống nhất, cưỡng chế để cho quý tộc và không phải quý tộc ở cùng một chỗ. Sau khi những chính sách này được nói ra, Trần Tuấn nói: "Chuyện...chuyện này có vẻ không tốt lắm? Những thiếu gia lão gia kia, chỉ sợ là không nguyện ý sống chung cùng với người tầng dưới cùng...nếu không thì để người nghèo sống với người nghèo, người giàu sống với người giàu ?" Bạch Vụ nói: "Nhân loại có rất nhiều ưu điểm, ưu điểm lớn nhất là có thể thích ứng và chấp nhận lẫn nhau về mặt tư tưởng, tuy ở giữa người với người không tồn tại lý giải chân chính, nhưng 700 năm qua, Tòa Tháp chưa từng có thời khắc nào như vậy, khiến cho tất cả mọi người có thể đồng cảm với nhau." "Người nghèo sống với người nghèo, có lẽ vẫn sẽ không cải biến được ý nghĩ người phân chia sang
hèn, người giàu có sống với người giàu có, đại khái vẫn sẽ cùng nhau tìm cách nô dịch người nghèo
các khu vực khác." "Đương nhiên, giữa bọn họ sẽ có xung đột, nhưng cuộc bạo loạn này đã trút mọi giận dữ dưới 700 năm áp bức. Còn có, cũng chỉ là xung đột nhỏ. Nhất là, bọn họ cần phải sống." "Thời gian sẽ san bằng hết thảy, người nghèo sẽ cảm kích hoàn cảnh bây giờ, người giàu có thì sẽ từ trong chênh lệch to lớn hiểu được...thời thế đã thay đổi." Trần Tuấn đột nhiên hỏi: "Làm như vậy có phải là không công bình hay không? Cũng có không ít người giàu có tiền...một cách hợp pháp, người ta dựa vào cái gì phải chia đều tài nguyên cùng với người tầng dưới cùng? Ta cảm thấy ý nghĩ này của đại nhân...sẽ rất đắc tội rất nhiều người. Ngài làm ông chủ, sau một trận biến cố, cấp dưới là công nhân bỗng nhiên liền có thể lên ngồi ngang hàng với cùng với chính mình...bọn họ có thể tiếp nhận chênh lệch này sao?" "Xác thực không công bình, sau khi cắt bỏ khối u, sẽ luôn bị chảy máu. Người có bao giờ tự hỏi tình huống bây giờ là như thế nào không?" Bạch Vụ ôn hòa hỏi.
Trần Tuấn lắc đầu. "Người ba tầng dưới, bất kể là người nghèo hay là người giàu có, đều ở vào một loại trạng thái hai bàn tay trắng. Theo người giàu có, người nghèo không còn lều tranh rách nát, chính mình thì
không còn cung điện lộng lẫy, người bên trên tiến hành bồi thường, chẳng lẽ không phải là nên bồi thường thêm cho ta sao?" "Đúng vậy...chẳng lẽ không nên sao?" "Nhưng tình huống hiện tại giống như mọi người sống trên hoang đảo, có người mất gia đình, có người không có tổn thất, có người thì tổn thất một đế chế kinh doanh. Sau đó người cảm thấy, mọi người sẽ bởi vì người tổn thất nhiều, liền cung cấp cho người nhiều tài nguyên hơn sao? Bởi vì ngươi là ông chủ lớn, liền xem trọng người hơn?" "Dường như...sẽ không?" "Đúng vậy, cho nên ở dưới chế độ hiện hữu, công tác tái thiết ba tầng dưới, chúng ta chỉ có thể làm lựa chọn lấy hay bỏ, Ai đóng góp nhiều nhất trong việc tái thiết này sẽ nhận được nhiều bạn thưởng hơn. Ai đóng góp một phương án tái thiết tốt hơn, kỹ năng của ai có thể phát huy tác trong trong cuộc tái thiết sẽ được ban thưởng nhiều hơn." "Vậy thì...vẫn sẽ có người nghèo và người giàu..." "Đúng vậy, có thể trong tương lai xa, những người có biểu hiện nổi bật trong công cuộc tái thiết ba tầng dưới, sẽ từ kẻ giết rồng biến thành ác long. Nhưng xã hội là một ngõ cụt không có giải pháp. Những gì nhân loại có thể làm chính là không ngừng tàn lụi trong nước đọng và tiếp tục nở những
bông hoa mới." Trần Tuấn cảm thấy kính nể, rồi lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. Phảng phất như vị đại nhân này cái gì cũng đều cải biến, nhưng lại bởi vì nhân tính, không lạc quan vào tương lai này... Chỉ là hiện tại, đây quả thực là một giải pháp tối ưu, một giải pháp triệt tiêu mâu thuẫn giữa các giai cấp. "Ta hiểu rồi, đại nhân, vô cùng cảm tạ những lời này của ngài...ta luôn cảm thấy những suy nghĩ của ngài dường như không đến từ thế giới này" "Trần Tuấn phải không? Phối hợp thật tốt với lão Tạ, người rất có triển vọng." Ai không thích được tâng bốc chứ, Bạch Vụ cũng thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play