Bạch Vụ nói: "Hai người đã bàn tính thật tốt, nếu như ta không có trở về, hôm nay các ngươi vẫn sẽ ngồi ở chỗ này, đối tượng từ ta biến thành Tần Nghiệp. Các ngươi sẽ thương lượng lượng chia cắt Yến gia Chung gia cùng với Tạ gia như thế nào" "Sau đó thảo luận kỹ càng công việc, sản nghiệp, khu vực mà từng gia tộc phụ trách. Coi như không tệ. Ta thậm chí đang suy nghĩ, các ngươi sẽ mô tả ngày hôm nay như thế nào?" "À, có lẽ trong tương lai các ngươi sẽ xưng ngày này là thời đại mới?" "Thật là trớ trêu, đoàn tàu văn minh nhân loại rốt cục cũng đi ra từ trong đường hầm, nhưng làm sao hành khách biết được, đường ray hình tròn, cái gọi là tiến vào thời đại mới, kỳ thật chỉ là trở lại điểm xuất phát trước đây, cái gọi là biến cách, không có bất kỳ thể chế nào thay đổi, chỉ là năm người cao cao tại thượng, thay đổi chỗ ngồi." "Có người thì mất chức, có người thì địa vị trở nên cao quý hơn. Đây là thời đại mới? Nếu như biến cách mà Phó Đoàn Trưởng nhà ta tìm kiếm lúc trước, chính là thay đổi vị trí đặt mông của kẻ
thống trị, như vậy cũng quá vũ nhục anh hùng như y!" "Lão Tạ, ngươi hãy phiên dịch cho ta xem, cái gì gọi là thời đại mới?" Bạch Vụ cao giọng nói, nhìn về phía Tạ Anh Kiệt. Tạ Anh Kiệt hiện tại đã rất rõ ràng ý nghĩ của Bạch Vụ: "Chẳng lẽ sẽ có người không biết cái gì gọi là thời đại mới?" "Ta chính là muốn cho ngươi phiên dịch cho ta, cái gì gọi là con mẹ nó thời đại mới!" Trọng kiếm "Ghen Ghét" to lớn bị Bạch Vụ hung hăng đập vào trên chiếc bàn hình chiếu 3D tinh xảo này. Bàn hình chiếu đắt tiền xuất hiện vết rạn to lớn trong chớp mắt. Bản đồ phân chia Toà Tháp bày trên bàn ngay lập tức mất đi quang ảnh. Phanh! Vương Giác cùng với Trịnh Từ lại bị chấn nhiếp.
Tạ Anh Kiệt nói: "Thời đại mới, nên là xây dựng lại gia cấp, tối ưu hóa hệ thống, phân phối lại quyền lực và phá bỏ các rào cản giai cấp cố hữu. Mà không phải là mô phỏng lại thời đại trước đây" "Đây mẹ nó mới gọi là thời đại mới" Bạch Vụ Vỗ tay. Trong nội tâm của Vương Giác cùng với Trịnh Từ nổi lên sự bất an.
"Vương Giác, Trịnh Từ, cho dù hai bên các ngươi đều đánh cược, ta cũng rất chán ghét người như vậy, nhưng bằng hữu của ta đích xác bởi vì các ngươi mà còn sống, nể mặt bọn họ, ta sẽ không giết các ngươi, thậm chí ta có thể bảo trụ vị trí của các ngươi." "Nhưng cho đến khi các ngươi xây dựng một hệ thống mới mà ta tán thành, tốt nhất đừng có nghĩ đến chia cắt tài sản. Cho nên kế tiếp, không bằng để cho ta phân phối, về việc xây dựng lại ba tầng dưới Toà Tháp, về bồi thường sau chiến tranh." "Chế độ tuyển chọn nhân tài do Tạ gia cùng với Yến gia phụ trách, sinh ý của Vương gia cùng với Trịnh gia các ngươi có thể giữ lại, về phần những nhà khác, ta cũng không thèm để ý, các ngươi muốn chiếm đoạt cũng thế, giao dịch cũng thế, không có quan hệ gì với ta, Tòa Tháp trong tương lai ta cũng không để ý chút nào, nhưng kể từ hôm nay, các ngươi không còn là hoàng đế trong Toà Tháp, nhiều nhất, chỉ là người kinh doanh có quyền lực lớn hơn." Bạch Vụ đứng dậy, cuộc hội nghị nhàm chán này đối với hắn mà nói đến đây là kết thúc. Trên trán của Trịnh Từ, lại rịn ra mồ hôi lạnh. Bạch Vụ nhận ra Vương Giác, cho dù vào thời điểm lần đầu tiên gặp mặt Vương Giác, Vương Giác đeo khăn che mặt. Nhưng ở trước mặt Phổ Lôi Nhãn là không có ngụy trang. Nếu có, đó cũng là câu đố do Phổ Lôi
Nhãn chế tạo. Bạch Vụ đứng ở bên cạnh Vương Giác: "Trình tự thiên phú của người rất thú vị, Tránh Hại. Như vậy ngươi đoán thử coi, hiện tại ta sẽ giết người, hay là không giết ngươi?" Con người của Vương Giác run lên. Cỗ sát ý thực chất này khiến cho nàng có chút hít thở không thông, nàng không nghi ngờ chút nào, Bạch Vụ một giây sau sẽ rút đao. Tránh Hại phảng phất như mất đi hiệu quả vào thời khắc này, nàng lại hoàn toàn không cảm giác được tính khuynh hướng của Bạch Vụ. Trực giác luôn luôn linh nghiệm, lại hoàn toàn không thể đưa đến tác dụng. Bạch Vụ VỖ VỖ bờ vai của Vương Giác: "Nhớ kỹ một điểm, Bạch Vụ ta là một người nói lời giữ lời, ta đã nói rồi, ta sẽ cảm tạ Vương gia các ngươi bảo vệ bằng hữu của ta. Nhưng nhân tình, chỉ có hiệu lực một lần" Bạch Vụ rời đi. Vương Giác bỗng nhiên cảm giác được sống lưng phát lạnh. Người nam nhân này dường như đã không thể cảm giác được nhân quả, vào thời điểm hắn hỏi một
vấn đề đơn giản, vấn đề đơn giản đến ngay cả ngay cả Tạ Anh Kiệt cùng với Trịnh Từ cũng biết... Vương Giác phát hiện ra mình lại không thể trả lời. Nàng ở trong nháy mắt đó, là thực sự tin tưởng một sự kiện...Bạch Vụ sẽ giết mình. Sau khi Bạch Vụ rời khỏi một hồi lâu, căn phòng này rốt cục cũng phá vỡ trầm mặc. Trịnh Từ cười khổ nói: "Còn tưởng rằng trong ván cờ này, người và ta mới là người thắng lớn nhất, nhưng hiện tại xem ra, tính toán tường tận chưa chắc đã đạt được mong muốn." "Ngươi vẫn luôn biết hắn là hạng người như thế nào." Vương Giác nhìn Tạ Anh Kiệt, trong ánh mắt này thậm chí có chút u oán. Tạ Anh Kiệt đã có rất ít tâm tình "thoải mái, không thể không nói, vào giờ khắc này, y nhìn ánh mắt như vậy của Vương Giác, thậm chí có một loại cảm giác thoải mái hơn so với giết chết Tần Nghiệp. "Đúng vậy, ta vẫn luôn biết hắn là hạng người gì, các ngươi cho rằng hắn xây dựng chỗ tránh nạn, đánh chết kẻ thống trị, là vì đạt được quyền lực" "Chẳng lẽ không phải?". "Đương nhiên không phải, hắn là một hiệp khách, hắn có thể giống như chúng ta, không thèm để ý chút nào đến tánh mạng của người dân tầng dưới cùng, nhưng loại không để ý này, về cơ bản là
khác nhau. Hắn là không cầu thúc, mà chúng ta là vô cảm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT