Sắc mặt Thu Minh Dung thay đổi liên tục. Ngọc di nương bị bệnh đã mấy ngày vẫn không khỏi. Ban đầu, Tam lão gia còn thường xuyên ân cần hỏi han, thương yêu. Nhưng ngày qua ngày, ông cũng cảm thấy phiền. Hơn nữa, trong Bắc Uyển chẳng thiếu những bóng hồng, các cô gái ngày ngày vây quanh Tam lão gia. Bản thân Tam lão gia vốn đã mê đắm tửu sắc, giờ càng chìm sâu trong chốn ôn nhu không lối thoát, nào còn nhớ tới Ngọc di nương, người đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày, sắc mặt tiều tụy, thân hình hao gầy?
Ngọc di nương mất đi sự sủng ái, cuộc sống của Thu Minh Dung cũng chẳng dễ dàng gì. Vì vậy, nàng ta phải bám chặt vào cây đại thụ Thu Minh Ngọc, ngày ngày nịnh nọt lấy lòng. Nhờ vậy, những đứa con thứ trong Tam phòng mới không dám xem thường nàng ta.
Tuy nhiên, dù nói gì thì Ngọc di nương cũng chỉ là một tiểu thiếp. Thân phận của bà ấy thậm chí còn thấp hơn cả con thứ. Theo luật pháp Đại Chiêu, con của tiểu thiếp cũng phải tôn trọng chính thất như mẹ ruột. Sống chết của một tiểu thiếp không phải vấn đề to tát. Dẫu vậy, Ngọc di nương cũng là mẹ ruột của Thu Minh Dung. Bà ấy bệnh tật triền miên, là con gái, Thu Minh Dung đáng lẽ phải ở bên cạnh chăm sóc. Vậy mà lúc này lại nhàn nhã dạo chơi bên ngoài, quả thật là bất hiếu.
Thu Minh Dung không phải kẻ ngốc, tất nhiên nghe ra ý tứ châm biếm trong lời của Thu Minh Nguyệt.
“Đa tạ Ngũ tỷ quan tâm, Di nương của muội quả thật đã khỏe hơn nhiều.” Nàng ta trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, từng lời từng chữ nghiến răng nói.
Thu Minh Nguyệt điềm đạm trả lời: “Vậy sao? Nếu vậy, phiền Thất muội thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến Ngọc di nương.”
“Ngũ tỷ khách sáo rồi.” Thu Minh Dung nghiến răng, gần như phải ép ra từng chữ.
Thu Minh Nguyệt không để ý đến nàng nữa, mà quay sang nhìn Thu Minh Ngọc, người đang bị phớt lờ đến mức hiện rõ sự khó chịu. (Lucky x TYT)
“Tam tỷ vừa rồi gọi muội có việc gì không?”
Thu Minh Ngọc kiêu ngạo nhướng mày: “Ta hỏi muội, vừa rồi tại sao nhìn thấy ta lại bỏ chạy?”
Thu Minh Nguyệt bất đắc dĩ đáp: “Vừa rồi muội đang mải suy nghĩ nên không thấy Tam tỷ...”
Thu Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn nàng.
“Không thấy? Muội nghĩ ta sẽ tin sao?”
Thu Minh Nguyệt không còn gì để nói. Việc nói lý lẽ với một người đầu óc đơn giản như Thu Minh Ngọc chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Nàng chẳng muốn phí sức thêm, lạnh nhạt đáp: “Nếu Tam tỷ không còn việc gì khác, vậy muội xin phép về trước.”
Nói rồi nàng xoay người định rời đi.
Thu Minh Ngọc không ngờ Thu Minh Nguyệt dám xem thường mình như vậy, lập tức quát lớn: “Đứng lại!”
Cùng tiếng quát giận dữ của nàng ta, hai nha hoàn bên cạnh lập tức tiến lên chặn đường Thu Minh Nguyệt, ánh mắt đầy thách thức.
Thu Minh Nguyệt cau mày: “Tam tỷ, đây là ý gì?”
Thu Minh Ngọc thấy Thu Minh Nguyệt hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, lại càng thêm phẫn nộ. Nàng ta sải bước lớn đi lên, nhìn thấy Thu Minh Nguyệt với vẻ mặt bình thản, nét mày như vẽ. Dù chỉ là đứng hờ hững dưới mái hiên, toàn thân vẫn toát lên vẻ uy nghiêm và cao quý. Chính điều này khiến nàng ta càng ghen tỵ và tức giận đến phát cuồng. Thu Minh Ngọc chỉ tay vào Thu Minh Nguyệt, giận dữ ra lệnh:
"Ngươi dám coi thường ta, không tôn kính danh phận đích nữ này. Hoa Dung, Nguyệt Mạo, tát nàng cho ta!"
"Vâng."
Lời vừa dứt, hai nha hoàn trước mặt đồng thanh nhận lệnh, từ từ tiến lên với nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt.
"Ngươi định làm gì?"
Hồng Ngạc vừa thấy tiểu thư nhà mình sắp bị bắt nạt, lập tức đứng chắn trước Thu Minh Nguyệt, lúc này có phần sững sờ.
"Tam tiểu thư, sao người lại muốn đánh tiểu thư nhà ta? Người..." Nàng chắn Hoa Dung và Nguyệt Mạo, phẫn nộ trách móc Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc nổi trận lôi đình: "Chủ tử không có phép tắc, nha hoàn cũng vậy. Đánh luôn cả con bé đó cho ta!"
"Vâng."
Hoa Dung và Nguyệt Mạo lập tức vung tay, định tát Hồng Ngạc. Nhưng Hồng Ngạc đâu dễ bị bắt nạt? Thân hình nhỏ nhắn của nàng ấy khẽ nghiêng, tránh được cái tát của Hoa Dung, rồi nhân tiện nhéo mạnh một cái vào hông Nguyệt Mạo buộc hét lên đau đớn.
"Ái da… Con nha đầu chết tiệt này, ngươi dám động thủ với ta! Ta phải đánh chết ngươi!"
Hoa Dung và Nguyệt Mạo là nha hoàn thân cận bên cạnh Thu Minh Ngọc, từ lâu đã nhiễm thói ngông cuồng kiêu căng của chủ nhân. Với thân phận nha hoàn của đích nữ đại phòng, địa vị của họ vốn cao hơn những nha hoàn khác trong phủ, thường ngày mắt để trên đầu, ức hiếp kẻ yếu, chưa bao giờ gặp ai dám chống lại mình. Hôm nay lại bị Hồng Ngạc, một nha đầu thấp kém, nhéo đau, Nguyệt Mạo làm sao nuốt trôi cơn giận này? Nét mặt nàng ấy vặn vẹo, đôi tay thon dài với móng nhọn sắc lẹm lao về phía gương mặt mềm mại của Hồng Ngạc, ánh mắt lóe lên tia độc ác.
"Ái chà, Tam tỷ, tuyệt đối không nên làm vậy. Nếu Ngũ tỷ bị thương, tổ mẫu và Đại bá chắc chắn sẽ trách phạt đấy."
Bên cạnh, Thu Minh Dung giả vờ nói lời tốt bụng cầu xin, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự hả hê. Lời nói của nàng càng khiến Thu Minh Ngọc nổi điên.
Thu Minh Ngọc lập tức nghĩ đến sự thiên vị của tổ mẫu và phụ thân dành cho mẹ con Thu Minh Nguyệt, hai mắt nàng ta đỏ bừng như muốn tóe lửa.
"Ngươi câm miệng cho ta! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ con tiện nhân này một trận!"
Nàng ta hất mạnh Thu Minh Dung, suýt làm nàng ta ngã xuống đất. May có nha hoàn đỡ kịp, Thu Minh Dung mới không té.
Trong khi đó, Thu Minh Nguyệt vừa thoát khỏi cơn sững sờ, ngẩng đầu lên liền thấy Hoa Dung và Nguyệt Mạo đang vây lấy Hồng Ngạc. Móng tay sắc nhọn của Nguyệt Mạo chỉ còn cách mặt Hồng Ngạc trong gang tấc. Thu Minh Nguyệt lập tức bước lên, giữ chặt tay Nguyệt Mạo.
"Dừng tay!"
Nguyệt Mạo sững lại, Hoa Dung cũng khựng lại. Ngay cả Thu Minh Dung, người vừa bị hất mạnh và đang được đỡ dậy, cũng giật mình. Cả bọn đều bị luồng sát khí uy nghiêm mà Thu Minh Nguyệt bất chợt tỏa ra làm cho ngạc nhiên, đứng ngây ra, không thốt nên lời.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đứng đó, ánh mắt phượng trong veo như nước, nhưng lạnh lẽo tựa băng giá. Ngay cả Thu Minh Ngọc, người vừa hống hách ngang ngược, khi chạm vào ánh mắt ấy cũng không khỏi rùng mình, cảm giác như có luồng khí lạnh lan tỏa từ đáy lòng.
"Ngươi..."
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, rồi giải cứu Hồng Ngạc.
“Có bị thương không?”
Hồng Ngạc cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp: “Không.”
Thu Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó mới quan sát kỹ hai nha hoàn được cho là có “dung nhan hoa nguyệt”. Nhìn một lượt, nàng suýt bật cười. Hai nha hoàn này đúng là như tên gọi của họ. Lúc nãy nàng ngẩn người không phải vì sự đột ngột gây khó dễ của Thu Minh Ngọc. Việc tình cờ gặp ở đây khiến nàng đoán chắc Thu Minh Ngọc sẽ kiếm chuyện. Nàng ngớ người chỉ bởi vì cái tên của hai nha hoàn này. Thực sự… khiến người ta vừa bất ngờ vừa khó xử.
Quan sát kỹ hai nha hoàn, người đứng bên trái mặc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, gương mặt trái xoan, mày liễu, đôi mắt long lanh, sống mũi nhỏ nhắn và tinh xảo, môi son không cần tô vẫn đỏ, dáng người uyển chuyển như liễu rủ trước gió. Tuy mái tóc hơi rối vì vừa bị kéo giật lúc nãy, nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng ấy. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cúi đầu càng thêm đáng thương, quả thật xứng với cái tên “Nguyệt”.
Còn người đứng bên phải là Hoa Dung, nhan sắc thực sự lộng lẫy như hoa. Lông mày cong như vẽ, đôi mắt to tròn, ánh nhìn thỉnh thoảng lấp lánh mang theo nét quyến rũ. Sống mũi cao mang chút vẻ đẹp lai, đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Làn da trắng ngần, cằm nhọn thon thả và hoàn hảo. Chiếc áo cổ rộng không thể che giấu chiếc cổ trắng nõn, và từ đó có thể đoán được vòng ngực căng đầy mềm mại. Dáng người cao ráo, eo thon mềm mại, mỗi khi bước đi, đôi hông đong đưa như liễu, tạo thành một phong cảnh kiều diễm.
Chậc chậc chậc! Không ngờ mắt nhìn người của Thu Minh Ngọc lại tốt đến vậy, chọn nha hoàn còn đẹp hơn cả chính mình. Nhưng—
Thu Minh Nguyệt nheo mắt, nàng gần như có thể đoán trước rằng, chẳng mấy năm nữa, hai nha hoàn này chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù số một của Thu Minh Ngọc.
Ở thời đại này, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường. Những gia đình lớn, nha hoàn bên cạnh chủ mẫu hầu như đều được nâng lên làm thiếp thất. Hai nha hoàn này, một có vẻ đẹp dịu dàng, một mang nét quyến rũ, dáng người lại hoàn mỹ, đủ để tưởng tượng rằng tương lai của Thu Minh Ngọc sẽ thê thảm đến mức nào. Nàng khẽ lắc đầu. Lâm Thị vốn ngang ngược, không cho phép ai vượt mặt, vậy mà lại không nghĩ đến điều này sao?
Thu Minh Ngọc lúc nãy bị khí thế của Thu Minh Nguyệt làm cho hoảng sợ, hồi lâu không phản ứng được. Thấy Thu Minh Nguyệt không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn nha hoàn của mình, hoàn toàn không coi mình ra gì, nàng càng thêm tức giận.
“Thu Minh Nguyệt, con tiểu tiện nhân nhà ngươi…”
“Thu Minh Ngọc!” Thu Minh Nguyệt đột nhiên quát khẽ, khiến Thu Minh Dung bên cạnh vừa định thêm dầu vào lửa cũng sững lại.
Thu Minh Ngọc cũng bị dọa, trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Thu Minh Nguyệt khuôn mặt lạnh như sương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thu Minh Ngọc, khóe môi thoáng một nụ cười châm biếm.
“Tam tỷ, tỷ lúc nào cũng miệng nói lễ nghi gia phong, luôn lấy tôn ti quý tiện ra rao giảng, vậy mà hôm nay lại buông lời ác độc, phá hoại đức hạnh của phụ nữ?”
Thu Minh Ngọc trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: “Ngươi vừa nói gì?” Âm thanh vang lớn đến mức như muốn phá thủng màng nhĩ của người nghe.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Mẫu thân xuất thân danh gia vọng tộc, luôn ghi nhớ nữ đức trong lời nói và hành vi. Tam tỷ hẳn cũng thuộc nằm lòng tam tòng tứ đức mới phải. Đức, ngôn, dung, công. Phận nữ tử, điều quan trọng nhất là phẩm đức, phải chính trực làm gốc; tiếp theo là lời nói. Phải có học thức, nói năng đúng mực, lời lẽ phải hợp lý.” Giọng nàng bình thản nhưng chứa đựng ý sắc bén, bức người. “Tam tỷ cũng biết Thu gia chúng ta trăm năm danh môn, đời đời thanh liêm, luôn coi trọng lễ giáo. Hẳn phải hiểu rằng, hành vi phải ngay thẳng, lời nói phải đứng đắn. Giữ đúng bổn phận, trên kính dưới nhường.”
Sắc mặt Thu Minh Ngọc thay đổi liên tục.
Thu Minh Nguyệt không để nàng ta có cơ hội phản bác, tiếp tục nói:
“Nhưng vừa rồi, từng câu từng chữ của Tam tỷ đều thô tục, thấp hèn, vậy có xứng với gia quy tổ huấn không?”
Thu Minh Ngọc nghiến răng: “Ngươi—” Nàng ta vạn lần không ngờ rằng Thu Minh Nguyệt lại có thể nói năng sắc sảo, lý luận sắc bén như vậy.
Lúc này, ánh mắt Thu Minh Dung xoay chuyển, nàng ta mỉm cười bước lên nói:
“Ngũ muội, Tam tỷ chẳng qua chỉ đùa giỡn với muội thôi, cần gì phải chấp nhặt như vậy? Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, phải không?”
Thu Minh Ngọc đang bực bội, nghe vậy lập tức quát: “Ai là tỷ muội với con tiện nhân này?”
Thu Minh Dung mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tam tỷ…”
Thu Minh Ngọc hất tay người đang níu lấy ống tay áo mình, quay đầu lại trừng mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm vào Thu Minh Nguyệt.
"Thu Minh Nguyệt, ta ghét ngươi, ta hận ngươi đến chết! Ngươi và mụ di nương hồ ly tinh của ngươi đều là bọn hạ tiện—"
Chữ “hàng” còn chưa kịp thoát ra, đã bị một cái tát bất ngờ của Thu Minh Nguyệt chặn lại.
"Chát!"
Âm thanh vang dội cả không gian, khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Thu Minh Nguyệt.
Thu Minh Ngọc ôm lấy mặt, hoàn toàn không ngờ được rằng Thu Minh Nguyệt lại dám tát nàng ta.
"Ngươi—"
Thu Minh Nguyệt lúc này đã không còn dáng vẻ điềm nhiên, ôn hòa thường ngày, mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng giá, khiến lời trách mắng của Thu Minh Ngọc nghẹn lại nơi cuống họng.
Nàng tiến lên một bước, còn Thu Minh Ngọc lại theo bản năng lùi về phía sau một bước. Giờ đây, nàng có phần e sợ vẻ mặt băng lãnh và ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người của Thu Minh Nguyệt.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cũng biết sợ sao?" Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng. "Thu Minh Ngọc, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi kiêu căng ngạo mạn, hành xử ngang ngược thế nào, ta cũng mặc kệ. Nhưng nếu ngươi dám xúc phạm di nương của ta dù chỉ một lời, thì đừng trách ta không nể tình!"
Từng lời nói của nàng sắc lạnh như băng, ánh mắt tựa như những tảng băng đâm thẳng vào lòng người, khiến sắc mặt Thu Minh Ngọc trắng bệch, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Sắc mặt Thu Minh Dung thay đổi liên tục. Ngọc di nương bị bệnh đã mấy ngày vẫn không khỏi. Ban đầu, Tam lão gia còn thường xuyên ân cần hỏi han, thương yêu. Nhưng ngày qua ngày, ông cũng cảm thấy phiền. Hơn nữa, trong Bắc Uyển chẳng thiếu những bóng hồng, các cô gái ngày ngày vây quanh Tam lão gia. Bản thân Tam lão gia vốn đã mê đắm tửu sắc, giờ càng chìm sâu trong chốn ôn nhu không lối thoát, nào còn nhớ tới Ngọc di nương, người đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày, sắc mặt tiều tụy, thân hình hao gầy?
Ngọc di nương mất đi sự sủng ái, cuộc sống của Thu Minh Dung cũng chẳng dễ dàng gì. Vì vậy, nàng ta phải bám chặt vào cây đại thụ Thu Minh Ngọc, ngày ngày nịnh nọt lấy lòng. Nhờ vậy, những đứa con thứ trong Tam phòng mới không dám xem thường nàng ta.
Tuy nhiên, dù nói gì thì Ngọc di nương cũng chỉ là một tiểu thiếp. Thân phận của bà ấy thậm chí còn thấp hơn cả con thứ. Theo luật pháp Đại Chiêu, con của tiểu thiếp cũng phải tôn trọng chính thất như mẹ ruột. Sống chết của một tiểu thiếp không phải vấn đề to tát. Dẫu vậy, Ngọc di nương cũng là mẹ ruột của Thu Minh Dung. Bà ấy bệnh tật triền miên, là con gái, Thu Minh Dung đáng lẽ phải ở bên cạnh chăm sóc. Vậy mà lúc này lại nhàn nhã dạo chơi bên ngoài, quả thật là bất hiếu.
Thu Minh Dung không phải kẻ ngốc, tất nhiên nghe ra ý tứ châm biếm trong lời của Thu Minh Nguyệt.
“Đa tạ Ngũ tỷ quan tâm, Di nương của muội quả thật đã khỏe hơn nhiều.” Nàng ta trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, từng lời từng chữ nghiến răng nói.
Thu Minh Nguyệt điềm đạm trả lời: “Vậy sao? Nếu vậy, phiền Thất muội thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến Ngọc di nương.”
“Ngũ tỷ khách sáo rồi.” Thu Minh Dung nghiến răng, gần như phải ép ra từng chữ.
Thu Minh Nguyệt không để ý đến nàng nữa, mà quay sang nhìn Thu Minh Ngọc, người đang bị phớt lờ đến mức hiện rõ sự khó chịu. (Lucky x TYT)
“Tam tỷ vừa rồi gọi muội có việc gì không?”
Thu Minh Ngọc kiêu ngạo nhướng mày: “Ta hỏi muội, vừa rồi tại sao nhìn thấy ta lại bỏ chạy?”
Thu Minh Nguyệt bất đắc dĩ đáp: “Vừa rồi muội đang mải suy nghĩ nên không thấy Tam tỷ...”
Thu Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn nàng.
“Không thấy? Muội nghĩ ta sẽ tin sao?”
Thu Minh Nguyệt không còn gì để nói. Việc nói lý lẽ với một người đầu óc đơn giản như Thu Minh Ngọc chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Nàng chẳng muốn phí sức thêm, lạnh nhạt đáp: “Nếu Tam tỷ không còn việc gì khác, vậy muội xin phép về trước.”
Nói rồi nàng xoay người định rời đi.
Thu Minh Ngọc không ngờ Thu Minh Nguyệt dám xem thường mình như vậy, lập tức quát lớn: “Đứng lại!”
Cùng tiếng quát giận dữ của nàng ta, hai nha hoàn bên cạnh lập tức tiến lên chặn đường Thu Minh Nguyệt, ánh mắt đầy thách thức.
Thu Minh Nguyệt cau mày: “Tam tỷ, đây là ý gì?”
Thu Minh Ngọc thấy Thu Minh Nguyệt hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, lại càng thêm phẫn nộ. Nàng ta sải bước lớn đi lên, nhìn thấy Thu Minh Nguyệt với vẻ mặt bình thản, nét mày như vẽ. Dù chỉ là đứng hờ hững dưới mái hiên, toàn thân vẫn toát lên vẻ uy nghiêm và cao quý. Chính điều này khiến nàng ta càng ghen tỵ và tức giận đến phát cuồng. Thu Minh Ngọc chỉ tay vào Thu Minh Nguyệt, giận dữ ra lệnh:
"Ngươi dám coi thường ta, không tôn kính danh phận đích nữ này. Hoa Dung, Nguyệt Mạo, tát nàng cho ta!"
"Vâng."
Lời vừa dứt, hai nha hoàn trước mặt đồng thanh nhận lệnh, từ từ tiến lên với nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt.
"Ngươi định làm gì?"
Hồng Ngạc vừa thấy tiểu thư nhà mình sắp bị bắt nạt, lập tức đứng chắn trước Thu Minh Nguyệt, lúc này có phần sững sờ.
"Tam tiểu thư, sao người lại muốn đánh tiểu thư nhà ta? Người..." Nàng chắn Hoa Dung và Nguyệt Mạo, phẫn nộ trách móc Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc nổi trận lôi đình: "Chủ tử không có phép tắc, nha hoàn cũng vậy. Đánh luôn cả con bé đó cho ta!"
"Vâng."
Hoa Dung và Nguyệt Mạo lập tức vung tay, định tát Hồng Ngạc. Nhưng Hồng Ngạc đâu dễ bị bắt nạt? Thân hình nhỏ nhắn của nàng ấy khẽ nghiêng, tránh được cái tát của Hoa Dung, rồi nhân tiện nhéo mạnh một cái vào hông Nguyệt Mạo buộc hét lên đau đớn.
"Ái da… Con nha đầu chết tiệt này, ngươi dám động thủ với ta! Ta phải đánh chết ngươi!"
Hoa Dung và Nguyệt Mạo là nha hoàn thân cận bên cạnh Thu Minh Ngọc, từ lâu đã nhiễm thói ngông cuồng kiêu căng của chủ nhân. Với thân phận nha hoàn của đích nữ đại phòng, địa vị của họ vốn cao hơn những nha hoàn khác trong phủ, thường ngày mắt để trên đầu, ức hiếp kẻ yếu, chưa bao giờ gặp ai dám chống lại mình. Hôm nay lại bị Hồng Ngạc, một nha đầu thấp kém, nhéo đau, Nguyệt Mạo làm sao nuốt trôi cơn giận này? Nét mặt nàng ấy vặn vẹo, đôi tay thon dài với móng nhọn sắc lẹm lao về phía gương mặt mềm mại của Hồng Ngạc, ánh mắt lóe lên tia độc ác.
"Ái chà, Tam tỷ, tuyệt đối không nên làm vậy. Nếu Ngũ tỷ bị thương, tổ mẫu và Đại bá chắc chắn sẽ trách phạt đấy."
Bên cạnh, Thu Minh Dung giả vờ nói lời tốt bụng cầu xin, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự hả hê. Lời nói của nàng càng khiến Thu Minh Ngọc nổi điên.
Thu Minh Ngọc lập tức nghĩ đến sự thiên vị của tổ mẫu và phụ thân dành cho mẹ con Thu Minh Nguyệt, hai mắt nàng ta đỏ bừng như muốn tóe lửa.
"Ngươi câm miệng cho ta! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ con tiện nhân này một trận!"
Nàng ta hất mạnh Thu Minh Dung, suýt làm nàng ta ngã xuống đất. May có nha hoàn đỡ kịp, Thu Minh Dung mới không té.
Trong khi đó, Thu Minh Nguyệt vừa thoát khỏi cơn sững sờ, ngẩng đầu lên liền thấy Hoa Dung và Nguyệt Mạo đang vây lấy Hồng Ngạc. Móng tay sắc nhọn của Nguyệt Mạo chỉ còn cách mặt Hồng Ngạc trong gang tấc. Thu Minh Nguyệt lập tức bước lên, giữ chặt tay Nguyệt Mạo.
"Dừng tay!"
Nguyệt Mạo sững lại, Hoa Dung cũng khựng lại. Ngay cả Thu Minh Dung, người vừa bị hất mạnh và đang được đỡ dậy, cũng giật mình. Cả bọn đều bị luồng sát khí uy nghiêm mà Thu Minh Nguyệt bất chợt tỏa ra làm cho ngạc nhiên, đứng ngây ra, không thốt nên lời.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đứng đó, ánh mắt phượng trong veo như nước, nhưng lạnh lẽo tựa băng giá. Ngay cả Thu Minh Ngọc, người vừa hống hách ngang ngược, khi chạm vào ánh mắt ấy cũng không khỏi rùng mình, cảm giác như có luồng khí lạnh lan tỏa từ đáy lòng.
"Ngươi..."
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, rồi giải cứu Hồng Ngạc. ( app TYT - tytnovel )
“Có bị thương không?”
Hồng Ngạc cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp: “Không.”
Thu Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó mới quan sát kỹ hai nha hoàn được cho là có “dung nhan hoa nguyệt”. Nhìn một lượt, nàng suýt bật cười. Hai nha hoàn này đúng là như tên gọi của họ. Lúc nãy nàng ngẩn người không phải vì sự đột ngột gây khó dễ của Thu Minh Ngọc. Việc tình cờ gặp ở đây khiến nàng đoán chắc Thu Minh Ngọc sẽ kiếm chuyện. Nàng ngớ người chỉ bởi vì cái tên của hai nha hoàn này. Thực sự… khiến người ta vừa bất ngờ vừa khó xử.
Quan sát kỹ hai nha hoàn, người đứng bên trái mặc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, gương mặt trái xoan, mày liễu, đôi mắt long lanh, sống mũi nhỏ nhắn và tinh xảo, môi son không cần tô vẫn đỏ, dáng người uyển chuyển như liễu rủ trước gió. Tuy mái tóc hơi rối vì vừa bị kéo giật lúc nãy, nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng ấy. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cúi đầu càng thêm đáng thương, quả thật xứng với cái tên “Nguyệt”.
Còn người đứng bên phải là Hoa Dung, nhan sắc thực sự lộng lẫy như hoa. Lông mày cong như vẽ, đôi mắt to tròn, ánh nhìn thỉnh thoảng lấp lánh mang theo nét quyến rũ. Sống mũi cao mang chút vẻ đẹp lai, đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Làn da trắng ngần, cằm nhọn thon thả và hoàn hảo. Chiếc áo cổ rộng không thể che giấu chiếc cổ trắng nõn, và từ đó có thể đoán được vòng ngực căng đầy mềm mại. Dáng người cao ráo, eo thon mềm mại, mỗi khi bước đi, đôi hông đong đưa như liễu, tạo thành một phong cảnh kiều diễm.
Chậc chậc chậc! Không ngờ mắt nhìn người của Thu Minh Ngọc lại tốt đến vậy, chọn nha hoàn còn đẹp hơn cả chính mình. Nhưng—
Thu Minh Nguyệt nheo mắt, nàng gần như có thể đoán trước rằng, chẳng mấy năm nữa, hai nha hoàn này chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù số một của Thu Minh Ngọc.
Ở thời đại này, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường. Những gia đình lớn, nha hoàn bên cạnh chủ mẫu hầu như đều được nâng lên làm thiếp thất. Hai nha hoàn này, một có vẻ đẹp dịu dàng, một mang nét quyến rũ, dáng người lại hoàn mỹ, đủ để tưởng tượng rằng tương lai của Thu Minh Ngọc sẽ thê thảm đến mức nào. Nàng khẽ lắc đầu. Lâm Thị vốn ngang ngược, không cho phép ai vượt mặt, vậy mà lại không nghĩ đến điều này sao?
Thu Minh Ngọc lúc nãy bị khí thế của Thu Minh Nguyệt làm cho hoảng sợ, hồi lâu không phản ứng được. Thấy Thu Minh Nguyệt không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn nha hoàn của mình, hoàn toàn không coi mình ra gì, nàng càng thêm tức giận.
“Thu Minh Nguyệt, con tiểu tiện nhân nhà ngươi…”
“Thu Minh Ngọc!” Thu Minh Nguyệt đột nhiên quát khẽ, khiến Thu Minh Dung bên cạnh vừa định thêm dầu vào lửa cũng sững lại.
Thu Minh Ngọc cũng bị dọa, trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Thu Minh Nguyệt khuôn mặt lạnh như sương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thu Minh Ngọc, khóe môi thoáng một nụ cười châm biếm.
“Tam tỷ, tỷ lúc nào cũng miệng nói lễ nghi gia phong, luôn lấy tôn ti quý tiện ra rao giảng, vậy mà hôm nay lại buông lời ác độc, phá hoại đức hạnh của phụ nữ?”
Thu Minh Ngọc trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: “Ngươi vừa nói gì?” Âm thanh vang lớn đến mức như muốn phá thủng màng nhĩ của người nghe.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Mẫu thân xuất thân danh gia vọng tộc, luôn ghi nhớ nữ đức trong lời nói và hành vi. Tam tỷ hẳn cũng thuộc nằm lòng tam tòng tứ đức mới phải. Đức, ngôn, dung, công. Phận nữ tử, điều quan trọng nhất là phẩm đức, phải chính trực làm gốc; tiếp theo là lời nói. Phải có học thức, nói năng đúng mực, lời lẽ phải hợp lý.” Giọng nàng bình thản nhưng chứa đựng ý sắc bén, bức người. “Tam tỷ cũng biết Thu gia chúng ta trăm năm danh môn, đời đời thanh liêm, luôn coi trọng lễ giáo. Hẳn phải hiểu rằng, hành vi phải ngay thẳng, lời nói phải đứng đắn. Giữ đúng bổn phận, trên kính dưới nhường.”
Sắc mặt Thu Minh Ngọc thay đổi liên tục.
Thu Minh Nguyệt không để nàng ta có cơ hội phản bác, tiếp tục nói:
“Nhưng vừa rồi, từng câu từng chữ của Tam tỷ đều thô tục, thấp hèn, vậy có xứng với gia quy tổ huấn không?”
Thu Minh Ngọc nghiến răng: “Ngươi—” Nàng ta vạn lần không ngờ rằng Thu Minh Nguyệt lại có thể nói năng sắc sảo, lý luận sắc bén như vậy.
Lúc này, ánh mắt Thu Minh Dung xoay chuyển, nàng ta mỉm cười bước lên nói:
“Ngũ muội, Tam tỷ chẳng qua chỉ đùa giỡn với muội thôi, cần gì phải chấp nhặt như vậy? Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, phải không?”
Thu Minh Ngọc đang bực bội, nghe vậy lập tức quát: “Ai là tỷ muội với con tiện nhân này?”
Thu Minh Dung mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tam tỷ…”
Thu Minh Ngọc hất tay người đang níu lấy ống tay áo mình, quay đầu lại trừng mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm vào Thu Minh Nguyệt.
"Thu Minh Nguyệt, ta ghét ngươi, ta hận ngươi đến chết! Ngươi và mụ di nương hồ ly tinh của ngươi đều là bọn hạ tiện—"
Chữ “hàng” còn chưa kịp thoát ra, đã bị một cái tát bất ngờ của Thu Minh Nguyệt chặn lại.
"Chát!"
Âm thanh vang dội cả không gian, khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Thu Minh Nguyệt.
Thu Minh Ngọc ôm lấy mặt, hoàn toàn không ngờ được rằng Thu Minh Nguyệt lại dám tát nàng ta.
"Ngươi—"
Thu Minh Nguyệt lúc này đã không còn dáng vẻ điềm nhiên, ôn hòa thường ngày, mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng giá, khiến lời trách mắng của Thu Minh Ngọc nghẹn lại nơi cuống họng.
Nàng tiến lên một bước, còn Thu Minh Ngọc lại theo bản năng lùi về phía sau một bước. Giờ đây, nàng có phần e sợ vẻ mặt băng lãnh và ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người của Thu Minh Nguyệt.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cũng biết sợ sao?" Thu Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng. "Thu Minh Ngọc, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi kiêu căng ngạo mạn, hành xử ngang ngược thế nào, ta cũng mặc kệ. Nhưng nếu ngươi dám xúc phạm di nương của ta dù chỉ một lời, thì đừng trách ta không nể tình!"
Từng lời nói của nàng sắc lạnh như băng, ánh mắt tựa như những tảng băng đâm thẳng vào lòng người, khiến sắc mặt Thu Minh Ngọc trắng bệch, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.