Thu Minh Dung sực tỉnh, vội bước tới đỡ lấy Thu Minh Ngọc, rồi quay sang trách móc Thu Minh Nguyệt:
“Ngũ tỷ, tỷ làm gì vậy—”

Nhưng phần còn lại của câu nói bị chặn lại khi nàng ta bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo mà Thu Minh Nguyệt liếc tới, liền nuốt ngược vào trong.

Thu Minh Nguyệt nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng xen chút giễu cợt, mang theo sự thương hại mơ hồ.

“Là phận con cái, phụ mẫu lâm bệnh, không lo hầu hạ bên giường mà lại dừng chân ở đây. Thất muội, có lẽ ta nên bẩm báo tổ mẫu, để muội chép vài lần cuốn Hiếu Kinh.”

Trong lòng Thu Minh Dung chấn động, ánh mắt cụp xuống, giọng nói có chút cứng ngắc:
“Tỷ dạy bảo phải, ta biết rồi, giờ sẽ về chăm sóc di nương.”

Thu Minh Nguyệt chỉ nhàn nhạt liếc hai người một cái, rồi cùng Hồng Ngạc rời đi. Khi đi ngang qua, bất ngờ Thu Minh Ngọc đưa chân ra, muốn làm Thu Minh Nguyệt vấp ngã.

Nào ngờ, một tiếng kêu khẽ vang lên, chính Thu Minh Ngọc lại ngã xuống đất. Thu Minh Dung cùng đám nha hoàn vội vàng kêu lên kinh hãi, nhào tới đỡ nàng.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Tam tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Thu Minh Nguyệt dừng bước, ngoảnh lại, nhìn thấy Thu Minh Ngọc đang ôm lấy đầu gối, đau đến nhăn nhó, ánh mắt đầy căm hận trừng lên nhìn nàng.

“Thu Minh Nguyệt, ngươi là con tiện nhân... Ngươi dùng yêu thuật gì hả?”

Mắng được nửa câu, nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thu Minh Nguyệt liền run lên, vội vàng nuốt lại. Mặc dù trong lòng sợ hãi, nàng ta vẫn không cam lòng hét lên. (Lucky x TYT)

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn quanh một vòng, không thấy điều gì bất thường, liền nhàn nhạt nói:
“Sau này đi đứng cẩn thận một chút. Và nhớ, bớt làm chuyện thất đức, tự nhiên sẽ không té ngã.”

Trong tiếng gió, dường như có tiếng cười khẽ vang lên, thấp thoáng ẩn hiện. Thu Minh Nguyệt chau mày, ánh mắt lướt qua xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì lạ.

“Ngươi... ngươi là con tiện... A!”

Thu Minh Ngọc còn định chửi tiếp thì bất ngờ cơn đau nhói từ chân phải lại dội đến, khiến nàng ta hét lên một tiếng đau đớn. Hai nha hoàn vội đỡ lấy nàng ta.

“Tiểu thư—”

Sắc mặt Thu Minh Ngọc tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi nhìn Thu Minh Nguyệt, giọng nói run rẩy, mang theo chút kinh hoàng:
“Ngươi, Thu Minh Nguyệt, ngươi không phải là người, ngươi là yêu quái, là yêu tinh…”

Nàng ta không dám động vào Thu Minh Nguyệt nữa, nỗi sợ khó hiểu khiến giọng nói nàng ta cũng run rẩy.

Thu Minh Nguyệt càng nhíu chặt mày, trong lòng tự hỏi liệu có ai đang ngầm giúp mình. Thấy Thu Minh Ngọc còn không chịu yên, nàng có chút tức giận, trầm giọng quát:
“Nếu không muốn chịu khổ thêm, thì câm miệng lại cho ta!”

Lập tức, Thu Minh Ngọc im bặt, ánh mắt vừa căm hận vừa sợ hãi nhìn nàng.

Bên cạnh, Thu Minh Dung ánh mắt chớp động, vội vã lên tiếng hòa giải:
“Tam tỷ, tỷ nhìn lầm rồi, vừa nãy Ngũ tỷ không hề ra tay, có lẽ tỷ đã hiểu lầm.”

Nàng dịu dàng an ủi Thu Minh Ngọc, rồi lại quay sang Thu Minh Nguyệt, cười nhẹ nói:
“Ngũ tỷ, tỷ đừng giận. Tam tỷ vừa rồi chỉ vì nóng giận nhất thời mà buột miệng, không hẳn là muốn trách tỷ đâu.”

Thu Minh Nguyệt cười lạnh, lời này của Thu Minh Dung thật khéo léo. Chỉ nói rằng Thu Minh Ngọc nóng giận trách móc mình, nhưng không hề phủ nhận những lời Thu Minh Ngọc đã nói. Điều này có nghĩa là, nếu hôm nay Thu Minh Ngọc tìm Đại phu nhân tố cáo, thì Thu Minh Dung nhất định sẽ là nhân chứng tốt nhất, thêm mắm dặm muối, tường thuật lại mọi chuyện một cách sống động trước mặt Đại phu nhân và lão thái quân.

Tại sao Thu Minh Dung lại nịnh bợ Thu Minh Ngọc? Rất rõ ràng, Đại phu nhân là chủ mẫu của Thu phủ, nắm giữ quyền quản lý gia sản. Thu Minh Dung tuy là con gái của Tam phòng và lại là thứ nữ, nhưng Tam thẩm của nàng ta yếu đuối không tranh giành, hoàn toàn không thể dựa vào. Vì vậy, nàng ta tất nhiên sẽ dựa vào Thu Minh Ngọc để lấy lòng Đại phu nhân, hòng tìm kiếm vinh hoa phú quý.

Hừ, quả nhiên là cao thủ đấu đá chốn thâm cung, mượn dao giết người, một mũi tên trúng hai đích, dùng một cách xuất sắc.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thu Minh Nguyệt khiến Thu Minh Dung có chút e ngại, cảm giác như ánh mắt ấy thấu suốt tất cả tính toán trong lòng nàng ta.

Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười mà nàng ta cho là hoàn hảo:
“Ngũ tỷ, tỷ vừa nãy không phải có việc sao? Ta không tiễn tỷ nữa, mong tỷ đi đường bình an.”

Nói rồi, nàng ta nghiêng người, làm động tác mời.

Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn nàng ta, không nói thêm gì, chỉ khi lướt qua nàng mới thấp giọng nói một câu:
“Dựa vào cây đại thụ để hưởng bóng mát là tốt, nhưng e rằng đôi mắt bị bụi che mờ, chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng gắn đầy vàng ngọc, mà không thấy được bên trong thối nát bẩn thỉu. Thất muội, tự mình lo liệu đi.”

Giọng nàng rất thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy. Cơ thể Thu Minh Dung cứng đờ, còn Thu Minh Nguyệt đã dẫn Hồng Ngạc rời đi, không ngoảnh lại.

Nhìn theo bóng lưng Thu Minh Nguyệt, Thu Minh Dung cắn chặt môi, móng tay sắc bén bấm chặt vào lòng bàn tay.

“Đồ tiện nhân!”

Âm thanh mắng chửi của Thu Minh Ngọc vang lên bên tai, ánh mắt Thu Minh Dung thoáng qua, rồi quay lại, nhìn thấy Thu Minh Ngọc ăn mặc lôi thôi, liền bước tới định giúp đỡ.

“Tam tỷ, tỷ không sao chứ?”

Hôm nay Thu Minh Ngọc bị thua thiệt, lại không thể làm gì được Thu Minh Nguyệt, bỗng nhớ tới việc lúc nãy Thu Minh Dung cũng ở gần mình nhưng chẳng hề bị tổn thương, liền tức giận, vung tay đẩy Thu Minh Dung ra.

“Biến đi, ngươi giống như nàng ta, đều là loại thấp hèn.”

Thu Minh Dung bị đẩy mạnh, lùi lại hai bước, được nha hoàn của mình đỡ lấy. Nghe thấy lời mắng chửi từ miệng Thu Minh Ngọc, ánh mắt Thu Minh Dung lóe lên một tia u ám, rồi vụt qua.

“Tam tỷ.” Nàng ta bước lên, có vẻ hơi tủi thân.

“Muội biết tỷ không vui, nếu mắng muội vài câu có thể làm tỷ dễ chịu, vậy thì cứ mắng đi.”

“Ngươi…” Thu Minh Ngọc trừng mắt nhìn Thu Minh Dung, vẻ mặt nghiêm nghị như thể muốn đe dọa nàng ta, nhưng lại giống như đấm vào bông, không có chút lực. Nàng ta hừ một tiếng, rồi mắng: “Biến đi.”

Ánh mắt Thu Minh Dung thoáng thay đổi, thấy Thu Minh Ngọc có ý rời đi, bèn bước lên ngăn nàng ta lại.

“Tam tỷ, chẳng lẽ hôm nay bị mắng mà tỷ cứ vậy bỏ qua sao?”

“Đương nhiên là không thể rồi.” Thu Minh Ngọc nhíu chặt khuôn mặt nhỏ vì tức giận, tức giận nói: “Để xem ta xử lý nàng ta thế nào.”

Ánh mắt Thu Minh Dung lướt qua một nụ cười: “ Vậy Tam tỷ định làm thế nào?”

“Muốn nói với mẹ ta.” Thu Minh Ngọc ánh mắt tỏ vẻ độc ác và hiểm ác: “Không tôn trọng con gái chính thất, đánh mắng con gái chính thất. Lần này, cho dù là tổ mẫu cũng sẽ không bênh vực nàng ta nữa.” Nàng ta vô cùng tự tin, lần này chắc chắn sẽ làm Thu Minh Nguyệt phải trả giá.

Thu Minh Dung lập tức nói: “Vậy muội và Tam tỷ cùng đi đi.”

“Ngươi?” Thu Minh Ngọc quay đầu lại, nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

Thu Minh Dung tự nhiên biết Thu Minh Ngọc coi thường mình, nhưng không giận, mà chỉ dịu dàng nói: “Tam tỷ cũng biết, tổ mẫu luôn yêu quý Ngũ tỷ. Hôm nay chuyện này, e rằng tổ mẫu sẽ không chỉ nghe một phía của tỷ đâu.”

Thu Minh Ngọc túm lấy một nha hoàn có diện mạo xinh đẹp, chỉ vào họ rồi giận dữ nói: “Vết thương trên người họ chính là bằng chứng.”

Ánh mắt Thu Minh Dung vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu như Tam tỷ nói vết thương trên người họ là tỷ cố tình gây ra để hãm hại nàng ta, thì sao? Dù sao, nàng ta cũng có một nha hoàn trung thành bên cạnh mà, đúng không?”

Thu Minh Ngọc nhất thời không nói được gì. Nàng ta nhìn Thu Minh Dung, đôi mắt chuyển động, rồi sau một chút, có vẻ như đã hiểu ra điều gì.

“Ngươi vừa nhìn thấy gì?”

Thu Minh Dung khẽ nở một nụ cười: “ Nếu Tam tỷ muốn muội nhìn thấy gì, thì muội sẽ thấy vậy.”

Thu Minh Ngọc nhướng mày: “ Đi với ta, chắc mẹ ta cũng đã tỉnh rồi.” Nàng ta vung tay áo, vẻ mặt trở lại kiêu ngạo.

Thu Minh Dung khẽ mỉm cười, cúi người nói: “Vâng.”

Khi đoàn người đi xa, một góc quanh lại xuất hiện một chủ tớ. Họ nhìn về phía trước, ánh mắt đầy suy tư.

“Tiểu thư?” Hương Thảo nhìn tiểu thư của mình mỉm cười một cách khó hiểu, nghi ngờ lên tiếng.

Thu Minh Châu khóe miệng nhếch lên: “ Sắp có trò hay rồi.”

"Ừm?" Hương Thảo không hiểu, rõ ràng tiểu thư đã đến từ lâu, hơn nữa còn chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi từ đầu đến cuối, vậy tại sao tiểu thư lại không lên tiếng?

Thu Minh Châu thu hồi ánh mắt, nói: "Đến Thọ An viện đi, e rằng lúc này tổ mẫu cũng đã ngủ trưa dậy rồi."

"Vâng." Trong lòng Hương Thảo có rất nhiều thắc mắc, nhưng nàng cũng biết lời nào nên nói và lời nào không nên nói. Nàng ấy cung kính đáp một tiếng, rồi lặng lẽ theo sau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play