Sau khi thầm than thở một lát Trác Vấn Chiêu cũng đã chấp nhận số phận là bản thân đã xuyên vào sách , nhưng còn một chuyện nữa khiến hắn phải lo lắng chính là thận phận của nguyên thân . Nguyên thân là Trấn Bắc đại tướng quân , nhưng hắn lại không muốn làm đại tướng quân mà chỉ muốn làm một người dân bình thường , an ổn vui vẻ kiếm tiền làm đại lão bản . Trác Vấn Chiêu cố gắng nghĩ biện pháp làm sao để buông bỏ thân phận của nguyên thân , nhưng nghĩ mãi mà vẫn không tìm được cách gì hay , nghĩ một lát hắn lại nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết gốc .

Sau khi nguyên thân mất tích thì Kỷ Binh Doanh sẽ do thụ chính Thẩm Ngọc Cẩn cùng bốn phó tướng nguyên thân để lại tiếp quản , năm người họ cùng nhau trấn giữ Kỷ Binh Doanh , trấn giữ biên ải phía bắc . Hai vị phó tướng đi theo nguyên thân hồi kinh thì dâng tấu xin giải giáp từ quan để đi tìm tung tích nguyên thân , nhưng Khánh Minh đế không muốn mất đi hai vị tướng giỏi nên không đồng ý cho họ từ quan , chỉ cho phép họ không cần lập tức trở về biên ải mà có thể tự do đi lại để tìm nguyên thân .

Thẩm Ngọc Cẩn cùng sáu vị phó tướng đều mang ơn cứu mạng của nguyên thân , lại được nguyên thân hết lòng nâng đỡ chăm sóc nên họ vẫn luôn tin tưởng nguyên thân vẫn bình an chỉ đang ở đâu đó chờ bọn họ thôi . Nên người trấn giữ biên ải thì vẫn giữ vững biên ải người đi tìm nguyên thân thì vẫn đi tìm , cho dù qua nhiều năm sau bọn họ vẫn không tin là nguyên thân đã xảy ra chuyện .

Nghĩ đến đây Trác Vấn Chiêu không khỏi cảm thán cho tình cảm huynh đệ này của bọn họ , nếu hắn không xuyên qua thì không phải bọn họ cả đời cũng sẽ không biết được tung tích nguyên thân , cũng sẽ không biết rằng nguyên thân thật sự đã chết .

Trác Vấn Chiêu cảm thán một hồi thì đột nhiên nghĩ thông , nguyên thân là dùng thân phận giả để tòng quân , nên bây giờ hắn chỉ cần dùng thân phận thật của nguyên thân sinh sống bình thường là được . Nguyên thân từng trãi qua đại nạn sinh tử nên nếu xui xẻo bị họ tìm được, thì hắn đành phải giả vờ mất trí xem như không quen biết họ , càng nghĩ Trác Vấn Chiêu càng cảm thấy cách này có thể dùng được .

Nghĩ thông rồi Trác Vấn Chiêu mới có tâm tình mà đi xem xét tình trạng thân thể mới này của bản thân , hắn nhẹ nhàng cử động thân thể thì phát hiện tay chân vô lực vết thương ở ngực trái thì vẫn luôn đau đớn . Hắn nghĩ muốn hoà nhập vào cuộc sống ở nơi này , thì hắn phải nhanh chóng khoẻ lại không thể để tay chân cứ mãi trong tình trạng vô lực như vậy được , nên cố nhấc tay phải lên đưa đến miệng tâm niệm vừa động thì một dòng linh tuyền mát lạnh liền chảy vào miệng hắn . Trác Vấn Chiêu uống liền một lúc lâu khi thấy cổ họng không còn cảm giác khô hốc , tay chân cũng không còn vô lực nữa thì mới ngừng uống , lại nằm thêm một lát thấy thân thể đã khỏe hơn thì hắn mới từ từ ngồi dậy , lại qua một lúc hắn mới xuống giường đứng dậy thử vận động cơ thể . Có lẽ là do đã uống linh tuyền nên Trác Vấn Chiêu cảm thấy sức lực trong cơ thể đang dần hồi phục , tay chân vận động cũng rất có sức nên hắn liền nảy ra ý nghĩ thử vận dụng nội lực để xem một thân võ công nội lực có thể hắn xuyên đễn đây giống như không gian Ẩn Long hay không .

Nghĩ sao liền làm như vậy Trác Vấn Chiêu vận dụng tâm pháp lão ẩn sĩ dạy đem nội lực đẩy một vòng qua các kinh mạch trong cơ thể . Trong lúc dòng nội lực chạy vòng quanh các kinh mạch thì trên ngón cái tay phải của hắn , hiện lên một vòng ánh sáng xanh nhìn kỹ thì có thể thấy được đó là một ấn ký một con thanh long đang quấn quanh ngón tay hắn . Có lẽ do vừa xuyên vào thân thể này nên vẫn chưa quen lắm , trong lúc vận dụng nội lực hắn đã vô tình đánh nát cái bàn ở giữa phòng .

Trác Diệp Nhiên đang chẻ củi ngoài sân thì bất ngờ nghe thấy một tiếng " ầm " phát ra từ phòng em trai đang nằm dưỡng thương , quá vui mừng lại thêm lo lắng y lập tức ném dao chẻ củi qua một bên chạy đến phòng em trai . Lưu Lệ Nương đang khóc lóc trách móc tướng công , thì nghe được tiếng động lại thấy tướng công mừng rỡ chạy vào phòng tiểu thúc , nàng cũng liền chạy theo chạy được một lát thì ngừng lại chạy ngược vào phòng bếp múc cháo cùng nấu nước ấm .

Trác Diệp Nhiên vì quá vui mừng lại thêm lo lắng cho em trai , nên khi đến trước cửa phòng y không kịp nghĩ gì liền đẩy cửa đi vào mà cảnh tượng trong phòng cũng làm y ngạc nhiên , vì em trai y đang ngốc ngốc đứng nhìn cái bàn đã bể nát giữa phòng .

" Đệ phát ngốc ở đó làm gì ? Sao không ở trên giường nghỉ ngơi đi xuống giường làm gì ? " Trác Diệp Nhiên thấy em trai vừa mới tỉnh dậy lại không chịu nghỉ ngơi , cứ phát ngốc mà nhìn vào cái bàn bể nên nhịn không được mà hỏi .

Trác Vấn Chiêu ngẩn người suy nghĩ vì sao hắn chỉ điều động công lực trong cơ thể , chứ không hề xuất thủ thì tại sao có thể đánh nát cái bàn được . Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của anh trai hắn ở thế giới kia , đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy được nam nhân đứng ở cửa đã làm hắn sửng sốt không biết nói gì , vì nam nhân đó thật sự rất giống ông anh trai khó tính ở thế giới kia của hắn , làm hắn có ảo giác rằng hắn không hề xuyên sách mà chỉ là đang cùng anh trai đi du lịch ở một miền quê nào đó thôi .

Khi Trác Vấn Chiêu ngẩng đầu lên cũng khiến cho Trác Diệp Nhiên sửng sốt rất lâu , mấy ngày nay y chỉ lo lắng cho thương thế của em trai nên vẫn chưa kịp nhìn kỹ hắn , nay nhìn kỹ y không khỏi có chút kinh ngạc .  Trác Diệp Nhiên im lặng mà nhìn em trai mình trong lòng lại âm thầm cảm thán , sau nhiều năm gặp lại em trai y bây giờ đã trưởng thành thành một chàng trai cao lớn vai rộng chân dài , lại thêm gương mặt tú tuấn nghiêm nghị , trên người lại mang theo một cổ khí thế nghiêm cẩn của người bề trên khiến người khác phải thần phục . Trong lúc hai anh em đang kinh ngạc nhìn nhau đến xuất thần , thì một giọng nói của nữ nhân vang lên kéo hồn họ về .

" Cha Đôn Đôn , huynh đứng ngẩn người ở đây làm gì ? Sao không đi vào trong ? " Lưu Lệ Nương hỏi , sau đó thì lách qua người y đi vào phòng .

Lưu Lệ Nương vào phòng thì thấy cái bàn trong phòng đã bể nát , còn tiểu thúc thì đang ngơ ngác nhìn mình trên mặt còn mang theo vẻ lúng túng , nhìn thấy bộ dáng đó của hắn nàng liền cảm thấy buồn cười bèn lên tiếng .

" Đệ còn đứng ngốc ở đó làm gì ? Hôn mê mấy ngày đã không ăn uống gì rồi , mau ngồi xuống giường ăn chút cháo rồi nghỉ ngơi đi " Nói rồi nàng bưng khay đi đến bên giường đặt xuống , bên trên có một chén cháo cùng một đĩa thức ăn kèm .

" Vâng , đại tẩu " Đáp xong Trác Vấn Chiêu cũng ngoan ngoãn đi đến ngồi lên giường , nhưng trong lòng thì không ngừng tự hỏi hắn có thật sự xuyên sách hay không vậy , vì sao vị đại tẩu này của nguyên thân cũng giống hệt chị dâu ở thế giới kia của hắn vậy . Suy nghĩ không ra lại thêm đang đói , nên hắn cũng vứt những việc khó hiểu đi , mà bắt đầu ăn cháo .

Thấy Trác Vấn Chiêu đã bắt đầu ăn cháo , Lưu Lệ Nương không nói gì thêm chỉ bắt đầu dọn dẹp những mảnh vỡ của cái bàn . Nàng còn đem cái ghế còn sót lại trong phòng đặt kế bên giường của Trác Vấn Chiêu , rồi gọi tướng công nhà nàng nãy giờ vẫn im lặng đứng ở cửa đến ngồi .

Trác Diệp Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng quan sát mọi việc trong phòng , thấy thê tử tuy rằng vẫn còn đang khóc lóc giận dỗi với mình , nhưng để mình không bị khó xử mà vẫn chăm sóc chu đáo cho em trai mình , khiến y rất vui mừng cũng rất cảm kích nàng . Nghe thê tử gọi y cũng nhanh chóng lấy lại tin thần , liền đi vào ngồi xuống cạnh giường của Trác Vấn Chiêu , Lưu Lệ Nương nhanh chóng dọn dẹp xong rồi cũng đi đến đứng phía sau tướng công nàng .

Trác Vấn Chiêu thấy huynh tẩu chỉ im lặng nhìn mình , trên mặt lại không có chút tức giận nào mà chỉ có sự quan tâm cùng lo lắng . Hắn không khỏi cảm thấy nguyên thân thật may mắn , cảm giác mà hai người mang lại cho hắn rất giống với anh trai chị dâu hắn ở thế giới kia , khiến hắn cảm thấy thân thiết với hai người cũng như xem hai người là anh trai chị dâu của bản thân . Hắn liền nhanh chóng ăn xong chén cháo , rồi ngập ngừng lên tiếng .

" Đại ca , đại tẩu , đệ xin lỗi . Lúc trước là đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện , lại ngông cuồng tự phụ mà làm bậy khiến ca tẩu phải rơi vào hoàn cảnh khó xử . Đệ thật có lỗi , xin ca tẩu trách phạt đệ " Nói rồi hắn liền quỳ xuống trước mặt Trác Diệp Nhiên .

" Này , đệ làm cái gì vậy hả ? Thân thể đệ đang bị thương đó , còn không nhanh đứng lên " Trác Diệp Nhiên thấy em trai đột nhiên quỳ xuống , khiến y hoảng hốt không thôi liền nhanh chóng đứng lên đỡ lấy em trai mình , miệng thì liên tục bảo hắn đứng lên .

" Ca là đệ không tốt , đệ có lỗi với huynh . Nếu huynh không trách phạt đệ , đệ thật sự thấy không an lòng " Trác Vấn Chiêu vẫn cố chấp quỳ không chịu đứng lên , nhìn anh trai nói .

" Haizzz đệ đứng lên đi , coi chừng ảnh hưởng vết thương . Ta và đại tẩu đệ không trách đệ , nếu đệ thấy có lỗi với ta cùng đại tẩu đệ thì hãy dưỡng thương cho tốt , rồi an ổn mà sống cho đàng hoàng đừng gây chuyện nữa là được rồi " Trác Diệp Nhiên thấy em trai vẫn cố chấp không chịu đứng dậy , thì thở dài nói .

Khi xưa lúc em trai gây chuyện , nếu nói y không giận thì là nói dối . Lúc đó y quả thật tức giận không nhẹ , còn từng nghĩ cả đời này sẽ không nhìn mặt đứa em trai vô lương tâm như hắn . Nhưng khi nhìn thấy em trai bị thương hôn mê cả người toàn là máu được Ngô tam thúc đưa về , thì trong lòng y chỉ còn sự lo lắng cho em trai hoàn toàn không còn sự tức giận nữa .

" Phải đó . Đệ nhanh đứng lên đi , đừng để ảnh hưởng vết thương khiến đại ca lo lắng thêm " Lưu Lệ Nương cũng nói .

" Đa tạ , đại ca đại tẩu " Trác Vấn Chiêu thấy huynh tẩu đã nói như vậy thì nói cám ơn rồi ngoan ngoãn đứng dậy , ngồi lại lên giường .

Im lặng một lát Trác Vấn Chiêu lại lên nói .

" Ca mấy năm nay đệ đi lang bạt khắp nơi , học được vài tay nghề có thể lấy ra làm sinh ý . Bây giờ về thôn đệ cũng muốn ổn định sinh sống ở đây , nên muốn làm sinh ý cải thiện cuộc sống gia đình chúng ta , nhưng những việc đó đệ không làm một mình được . Ca huynh làm cùng đệ nha , đệ sẽ dạy huynh "

" Được . Đệ đã nói vậy ta cũng không khách sáo với đệ , nhưng trước hết đệ nên dưỡng thương cho tốt đã những việc đó đợi đệ bình phục rồi tính " Trác Diệp Nhiên gật đầu đáp .

" Ca , đệ khoẻ rồi . Vết thương không nằm ở chổ hiểm , cũng không ảnh hưởng đến gân cốt của đệ , huynh xem không sao rồi vết thương cũng bình phục rất tốt . Ca huynh cho đệ đi dạo quanh núi đi , mấy ngày nay nằm trên giường dưỡng thương đệ sắp phát ngốc rồi " Trác Vấn Chiêu nghe anh trai bảo mình còn phải nằm trên giường dưỡng thương , thì lập tức đứng dậy vung vai đá chân cho anh trai xem , rồi lại giở giọng năn nỉ cho mình ra ngoài đi dạo .

" Được rồi , được rồi . Đệ đứng im đi đừng làm loạn nữa , muốn ra ngoài đi dạo cũng được , nhưng chỉ được đi quanh chân núi không được phép đi sâu vào núi . Ta biết đệ võ công cao cường , nhưng hiện tại đệ còn bị thương lỡ vào núi gặp phải dã thú thì khó tránh khỏi nguy hiểm , đệ phải hứa với ta ta mới cho đệ đi " Trác Diệp Nhiên thấy em trai không chịu ở yên , hết múa loạn lại năn nỉ nên đành thở dài nói .

" Được , ca . Huynh yên tâm đi đệ chỉ đi dạo xung quanh đây hít thở không khí , với lại đã nhiều năm không ở đệ muốn nhìn xem xung quanh có thay đổi gì không thôi , đệ sẽ không liều lĩnh đi vào núi đâu " Trác Vấn Chiêu vui vẻ đáp .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play