Thất hoàng tử Tiêu Duẫn lại một lần nữa xuất hiện ở phủ Thụy Vương.
“Xuân Sơn, chẳng phải ngươi đã giết Thẩm Yến rồi sao? Vì sao hắn vẫn có thể trở về kinh thành?” Tiêu Duẫn trừng mắt nhìn Xuân Sơn, tức giận hỏi: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Chân trước Thẩm Yến vừa bước vào Quảng Bình hầu phủ, sau lưng tin tức đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Bây giờ không ai không biết, Thẩm Yến đã trở về kinh thành.
Xuân Sơn đứng bên cạnh, cúi đầu, mím môi không nói lời nào.
Tiêu Duẫn đi qua đi lại trong phòng, thấy Tiêu Triệt lại chẳng nói lời nào, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, nhịn không được lên tiếng: “Tam ca, sao huynh không nói gì vậy?”
Ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp lấy một quân cờ trơn nhẵn, đặt lên bàn cờ phát ra một tiếng “cạch” thanh thúy: “Ngươi đã tận mắt nhìn thấy hắn?”
“Ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng Tiêu An thì có. Tiêu An từng học cùng hắn trong cung, tuyệt đối không thể nhận nhầm.”
Chưa đợi Tiêu Triệt lên tiếng, Tiêu Duẫn đã xua tay, trong mắt hiện lên một tia hung ác: “Chuyện này tam ca đừng nhúng tay vào, giao cho ta xử lý, ở kinh thành hắn không thể nào tiếp tục sống yên ổn được.”
Lúc này Tiêu Triệt mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Duẫn, gương mặt bình thản: “Đừng động vào hắn.”
Tiêu Duẫn sững sờ: “Cái gì?” Đừng động vào ai?
Tiêu Triệt chậm rãi xoay quân cờ giữa ngón tay, giọng điệu nhạt nhẽo: “Năm đó hắn nhận tội ở Đại Lý Tự là vì say rượu lỡ tay đẩy ta xuống, không phải cố ý. Vì chuyện đó hắn đã ký tên nhận tội, phụ hoàng cũng đã phán lưu đày, án này đã sớm khép lại.”
Tiêu Duẫn cau mày, đầu tiên là nghi ngờ nhìn tam ca mình.
Từ sau chuyện năm năm trước, tam ca rất ít khi nói chuyện – thật ra trước đây huynh ấy vốn cũng không thích nói nhiều, người rất lạnh lùng, nhưng hắn chưa bao giờ nghe huynh ấy nói một câu dài như vậy.
Lần này lại là vì Thẩm Yến.
Nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm chuyện đó.
Tiêu Duẫn đập bàn: “Bất kể hắn có lỡ tay hay không, hắn hại tam ca thành ra thế này, chết một trăm lần cũng đáng!”
Tiêu Triệt lạnh lùng nói: “Ta nhắc lại một lần nữa, án đã khép lại.”
Tiêu Duẫn còn định nói gì đó, nhưng chợt phản ứng kịp, liếc nhìn ra ngoài, hạ giọng hỏi: “Tam ca sợ phụ hoàng…”
“Thất hoàng tử, xin cẩn thận lời nói.” Lưu công công bên cạnh lên tiếng.
Tiêu Duẫn liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu công công, lập tức hiểu ra.
Năm đó, chính phụ hoàng phán Thẩm Yến lưu đày, bây giờ cũng chính phụ hoàng xá tội cho hắn, huống chi lần này Thành quốc công vừa lập được quân công. Nếu tam ca thật sự động đến Thẩm Yến, chẳng khác nào giáng thẳng một cái tát vào mặt phụ hoàng.
Dù phụ hoàng có áy náy với tam ca, có sủng ái tam ca… Mà thực ra cũng chẳng phải quá sủng ái…
Tam ca đây là muốn giữ mình tránh rắc rối.
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Tiêu Duẫn vội vàng rời đi.
Sau khi Thất hoàng tử rời đi, Xuân Sơn mới nhíu mày lên tiếng: “Chủ tử, không thể nào, năm đó thuộc hạ tận mắt nhìn thấy hắn chết, hắn không thể nào còn sống.”
Dưới ánh nến, khuôn mặt lãnh đạm của Tiêu Triệt vẫn trầm mặc.
Xuân Sơn thấp giọng hỏi: “Có cần thuộc hạ đi xem thử không?”
“Không cần, chẳng phải ngươi nói hắn đã chết rồi sao.”
“Nhưng…” Xuân Sơn do dự, “Vậy kẻ tồn tại trở về này là ai?”
Tiêu Triệt cúi đầu tiếp tục chơi cờ, giọng nói bình thản như mặt nước không gợn sóng: “Không liên quan đến chúng ta.”
Ở Quảng Bình hầu phủ, Hách Liên Nhu vẫn chưa thấy Thẩm Tiểu Bảo đi học về, sai người đi tìm thì mới biết Thẩm Tiểu Bảo đã chạy đến sân của Thẩm Yến.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, Hách Liên Nhu hít một hơi thật sâu, nói với ma ma bên cạnh: “Mau đi, đưa tam thiếu gia về đây.”
Ma ma nhận lệnh, vội vàng chạy đi, như thể trong viện này có ác quỷ ăn thịt người vậy.
Thẩm Tiểu Bảo không chịu đi, gào khóc như heo bị chọc tiết.
Thẩm Yến cũng nhịn không được mà nhíu mày, thật là ồn ào.
Cuối cùng, Thẩm Tiểu Bảo bị bốn gã sai vặt khiêng đi, động tác thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu làm chuyện này.
Thẩm Thiên Dục có chút xấu hổ, nói: “Đại ca, huynh đừng để ý, tam đệ là do mẫu thân quá nuông chiều mà thôi.”
"Không sao." Thẩm Yến vẫy tay, sau đó nhìn về phía Thẩm Thiên Dục, "Những năm qua ngươi sống có tốt không?"
Trong cái thời đại chú trọng thứ bậc tôn ti này, một đứa con do thiếp thất sinh ra trong gia đình vốn đã gặp không ít khó khăn. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Tiểu Bảo, Thẩm Thiên Dục e rằng cũng phải chịu không ít ấm ức.
Thẩm Thiên Dục mím môi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Thẩm Yến: "Mẫu thân đối xử với ta rất tốt."
Thẩm Yến vươn tay qua cửa sổ, vỗ nhẹ lên vai hắn. Thẩm Thiên Dục liền nhướng mày: "Hiện tại đại ca đã trở về, ta càng tốt hơn."
Thẩm Thiên Dục không quấy rầy Thẩm Yến nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc đã rời đi.
Lúc này, hệ thống lên tiếng: "Xem ra vị chủ mẫu trong nhà các ngươi không thích con trai mình đến gần ngươi."
Thẩm Yến nằm ngửa ra giường, hờ hững nói: "Tước vị Hầu phủ vốn nên do ta kế thừa, nhưng vì chuyện năm đó, ta đã mất đi tư cách này."
Hệ thống hỏi: "Vậy nên, người kế thừa tước vị chính là cái tên nhóc mập kia?"
Thẩm Yến: "Đúng vậy, tước vị từ trước đến nay đều do con vợ cả kế thừa."
Hệ thống: "À, vậy ngươi cũng thật đáng thương."
Thẩm Yến nhướng mày: "Chuyện này mà gọi là đáng thương? Vậy ngươi chưa từng thấy ai thảm hơn đâu. Ví dụ như có người bị bắn thủng 103 lỗ trên người."
Hệ thống im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: "Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, còn cần thực hiện một bước xác nhận."
"Xác nhận? Ý ngươi là gì?"
Suy nghĩ bị Thẩm Tiểu Bảo làm gián đoạn, nhưng rất nhanh đã quay trở lại. Đúng rồi, còn có nhiệm vụ nữa. Hắn cần đi tìm Tiêu Triệt.
Không, chính xác là hắn phải khiến Tiêu Triệt tìm đến hắn.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi, Thẩm Yến đã thấy đau đầu.
Hệ thống tiếp tục giải thích: "Vì hắn không phải ký chủ, cho nên dù bị trói định cũng cần xác nhận trực tiếp, để hệ thống và hắn thiết lập liên kết, từ đó thu thập thông tin cá nhân của hắn."
Ồ, hợp lý.
"Vậy làm thế nào để thiết lập liên kết?" Thẩm Yến có chút thấp thỏm, "Không phải là phải đối diện với hắn chứ?" Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, nhưng nếu có thể trì hoãn thì vẫn muốn trì hoãn.
"Chỉ cần tiếp cận hắn trong phạm vi 100 mét là được."
Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm, 100 mét, vẫn còn ổn, vẫn còn ổn.
Hệ thống tiếp lời: "Nhưng có thời gian giới hạn. Phải hoàn thành trong vòng 24 giờ, tức là trước hoàng hôn ngày mai."
Thẩm Yến: "… Được rồi."
Nhưng, làm sao để tiếp cận Tiêu Triệt trong phạm vi 100 mét mà không bị phát hiện đây?
Nguyên Thọ vừa bước vào đã thấy thiếu gia nhà mình đang chống cằm, trầm tư suy nghĩ nhân sinh.
Hắn đứng ở cửa nhìn một lúc, cảm thấy cuộc sống lại viên mãn. Hắn đã trông giữ căn phòng trống rỗng này suốt 5 năm, cuối cùng thiếu gia cũng trở về.
Nguyên Thọ bước đến, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, lão gia tổ chức gia yến để đón gió cho người, mời người ra sảnh ngoài dùng bữa."
Thẩm Yến nhìn sắc trời, lúc này đã là hoàng hôn, cũng có nghĩa là trước hoàng hôn ngày mai, hắn nhất định phải hoàn thành cái gọi là 'xác nhận' kia.
Hắn đứng dậy, vừa đi vừa hỏi Nguyên Thọ: "Ngươi cảm thấy ta còn có thể sống được mấy ngày?"
Nguyên Thọ giật mình hoảng hốt, lập tức đỏ mắt: "Thiếu gia, người đừng nói như vậy, Nguyên Thọ sợ lắm! Chỉ cần người không ra khỏi phủ, Thụy Vương tuyệt đối không thể xông vào hành hung được."
Thẩm Yến: "… Cảm ơn ngươi đã an ủi ta." Nhưng thật ra chẳng có chút an ủi nào cả.
Nguyên Thọ nức nở: "Thiếu gia…"
"Câm miệng."
"Dạ, thiếu gia."
"… Hiện tại Thụy Vương điện hạ đang ở đâu?" Thẩm Yến hỏi.
Nguyên Thọ trả lời: "Hoàng thượng ban cho Thụy Vương phủ… chính là phủ Lương Vương trước đây. Vì vậy, Thụy Vương đã dọn ra ngoài, trừ những lúc phải vào cung thỉnh an thì không ra khỏi phủ."
Lương Vương phủ sao…
Lương Vương từng là hoàng tử được tiên đế sủng ái nhất. Sau khi trưởng thành, tiên đế đã ban cho hắn tòa phủ đệ lớn nhất, tốt nhất trong kinh thành. Nhưng sau này, Lương Vương đoản mệnh, không để lại con nối dõi, thế nên phủ Lương Vương vẫn luôn bỏ trống.
Thẩm Yến có chút tò mò về nơi đó, từng muốn lẻn vào xem thử, còn xúi giục Tiêu Triệt cùng đi trèo tường. Khi ấy, Tiêu Triệt nói có lẽ sau này tòa phủ đó sẽ thuộc về hắn. Thẩm Yến lập tức "phi phi phi", nói hắn miệng quạ đen.
Hắn muốn Tiêu Triệt trở thành Thái tử, chứ không phải đi ở trong cái phủ đệ u ám của Lương Vương.
Khi đó, Tiêu Triệt chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời.
Bọn họ đều biết, một hoàng tử xuất thân từ lãnh cung không có con đường thứ hai để đi. Chỉ có tranh giành mới có thể sống sót.
Chỉ là hiện tại, Tiêu Triệt không tranh đoạt mà vẫn sống, thậm chí chẳng ai quan tâm hắn sống hay chết.
Thẩm Yến đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu hỏi Nguyên Thọ: "Hắn đã dọn ra ngoài, vậy Bát hoàng tử thì sao?"
"Huệ phi nương nương đã qua đời, Bát hoàng tử được Quý phi nương nương nuôi dưỡng."
Thẩm Yến sững sờ: "Quý phi nương nương? Quý phi nào?"
Trước khi hắn bị lưu đày, trong cung chỉ có một vị Quý phi.
Nguyên Thọ đáp: "Trần Quý phi nương nương."
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức trầm xuống.
Hệ thống hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Yến đáp: "Huệ phi năm đó bị đày vào lãnh cung là vì dám hạ dược Trần Quý phi."
Mẫu phi của Tiêu Triệt – Huệ phi nương nương – vốn có xuất thân cao quý, dung mạo tuyệt sắc, nên khi vừa vào cung liền được hoàng thượng sủng ái.
Nhưng mỹ nhân đẹp thì đẹp, lại quá mức khô khan. Nàng không biết lấy lòng người, không biết nói những lời hoa mỹ, thậm chí khi hoàng thượng cao hứng thảo luận về một chuyện nào đó, nàng cũng chỉ đáp lại một câu: "Hoàng thượng nói rất đúng."
Trái ngược với Huệ phi, Trần Quý phi tuy chỉ có dung mạo thanh tú, nhưng lại có miệng lưỡi khéo léo, tâm tư uyển chuyển, luôn khiến hoàng thượng vui vẻ. Hơn nữa, nàng còn sinh hạ hoàng trưởng tử, nên dù mỹ nhân có bao nhiêu đi nữa, vẫn không ai có thể tranh được thánh sủng với nàng.
Sau đó, Trần Quý phi bị hạ độc, điều tra ra là do Huệ phi làm.
Dù Huệ phi xinh đẹp đến đâu cũng không thể so được với địa vị của Trần Quý phi trong lòng hoàng thượng, thế nên nàng bị giam vào lãnh cung.
Hệ thống: "Vậy chẳng phải Quý phi nương nương và Huệ phi nương nương là kẻ thù không đội trời chung sao? Bây giờ nàng lại nuôi dưỡng Bát hoàng tử, chẳng phải là dê vào miệng cọp?"
Thẩm Yến không nói gì, sắc mặt trông rất khó coi.
"Thiếu gia?" Nguyên Thọ cẩn thận gọi một tiếng.
Thẩm Yến bình ổn lại tâm tình, sau đó tiếp tục bước đi: "Thụy Vương phủ canh gác có nghiêm ngặt không?"
Nguyên Thọ lắc đầu, đang định nói không biết, nhưng chợt trừng to mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thẩm Yến: "Thiếu gia, ngài hỏi cái này làm gì? Ngài định làm gì?"
Thẩm Yến giơ tay gõ lên trán Nguyên Thọ một cái: "Ta có thể làm gì chứ?"
Nguyên Thọ bĩu môi, hắn sợ thiếu gia muốn đi tìm chết.
Từ nhỏ hắn đã đi theo thiếu gia lớn lên, tất nhiên hiểu rõ tình nghĩa giữa thiếu gia và người kia. Có đôi khi hắn còn hoài nghi nếu vị kia là nữ tử, thiếu gia chắc chắn đã cưới người ta vào cửa rồi.
Không đúng, nếu thiếu gia là nữ tử, e là đã sớm được gả qua bên đó…
Cũng không đúng nốt, với tính cách của thiếu gia, khả năng còn chưa kịp chính thức thành thân đã bò lên giường người ta, sinh ba bốn đứa con cũng nên…
Nguyên Thọ hoang mang chạy theo: "Thiếu gia, ngài đã trở lại rồi, hay là để lão gia tìm cho ngài một mối hôn sự đi. Ngài cũng đã 22 tuổi, người ta con nhà công tử, hài tử đều sinh mấy đứa rồi đó!"
Hệ thống chen vào: "22 tuổi đã bị gọi là lão nam chưa lấy vợ à? Thế giới khác phải 30 tuổi trở lên mới tính là lớn tuổi chưa lập gia đình, có nơi còn phải hơn trăm tuổi mới bị xem là ế vợ đó!"
Thẩm Yến – người bị gọi là "lão nam chưa lấy vợ" – hừ lạnh một tiếng.
Lão tử không chỉ là "lão nam chưa lấy vợ", mà còn là "trai tân chưa từng có nụ hôn đầu" đây này.