Thẩm Yến và hệ thống đã ở chung với nhau suốt năm năm, cũng coi như hắn đã hiểu rõ cái gọi là hệ thống xuyên thư này rốt cuộc có kết cấu gì.

Hệ thống này… là hệ thống xuyên thư.

Cái gì gọi là hệ thống xuyên thư?

Chính là hệ thống trói định ký chủ, đưa họ xuyên qua một quyển tiểu thuyết, sau đó ép họ phải làm nhiệm vụ để thay đổi cốt truyện.

Khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ nhận được một số phần thưởng mà người thường không thể có được. Còn hệ thống thì sẽ thu được năng lượng để tiếp tục vận hành.

Hai bên dựa vào nhau để cùng tồn tại.

Nhưng do lỗi bug, hệ thống đã trói định Thẩm Yến, mà hắn lại không phải nhiệm vụ giả được định sẵn. Hắn xuyên vào một thế giới nhưng lại không thuộc về bất kỳ quyển tiểu thuyết nào.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ cạn kiệt năng lượng mà tiêu vong. Mà khi hệ thống tiêu vong, ký chủ cũng sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền.

Hệ thống vì chữa trị thân thể cho Thẩm Yến mà tiêu hao không ít năng lượng. Nhưng Thẩm Yến lại không thể nhận nhiệm vụ, đồng nghĩa với việc…

Nếu cứ tiếp tục như thế, cả hai đều sẽ chết.

Vì vậy, sau khi trải qua một hồi tính toán tinh vi, hệ thống đưa ra hai phương án:

Phương án thứ nhất: Dò xét lỗ hổng của hệ thống, lựa chọn một quyển tiểu thuyết thích hợp với Thẩm Yến. Hắn không cần xuyên vào trong đó, nhưng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ theo nội dung tiểu thuyết.

Phương án thứ hai: Hệ thống và Thẩm Yến cưỡng chế cắt đứt liên kết. Hậu quả là hệ thống sẽ tiêu vong, còn Thẩm Yến tuy không chết, nhưng sẽ bệnh tật cả đời, không còn sức chống cự.

Từ khoảnh khắc đó, Thẩm Yến đã cảm thấy hệ thống này đúng là một cái ngốc hệ thống.

Bởi vì cắt đứt liên kết đồng nghĩa với hệ thống sẽ tự hủy, nhưng nó vẫn liệt kê phương án này ra một cách nghiêm túc.

Hệ thống lạnh băng nói: “Ta không ngốc. Tỷ lệ thành công của phương án thứ nhất chỉ có 1%. So với tự hủy thì cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.”

Thẩm Yến bật cười.

Nhìn xem, nói nó không có cảm xúc đi, vậy mà vẫn còn biết để ý khi bị gọi là ngốc.

Có điều… nhiệm vụ này thực sự rất khó.

Trước kia, hắn cảm thấy nhiệm vụ thì cũng chỉ là nhiệm vụ. Giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng thuyền, cứ cố gắng là sẽ có cách. Dù có phải tự mình xuống tay với chính mình, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc.

Dù sao thì hắn cũng đã chết qua một lần, còn gì đáng sợ nữa chứ?

Nhưng sau khi tiến vào cơ sở dữ liệu của hệ thống, hắn chấn động.

Thì ra… thế giới bên ngoài còn có nhiều thứ hắn chưa từng biết đến như vậy.

Cơ giáp.

Mạt thế.

Ma huyễn.

Tu chân.

Tiên hiệp.

Steampunk.

……

Những thứ này không phải chỉ cần mạnh dạn xông pha là có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Cũng chính vì như thế, hắn chần chừ mãi, dây dưa mãi, kéo dài đến tận bây giờ, để rồi không còn đường lui.

Thẩm Yến thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, biết ngươi không ngốc. Vậy mở nhiệm vụ đi.”

Hệ thống lại xác nhận một lần nữa:

“Ký chủ xác định muốn xếp cặp với cốt truyện chứ? Một khi lựa chọn, không thể quay đầu lại.”

Thẩm Yến cười, chậm rãi nói: “Thống Thống à, ta thiếu ngươi một cái mạng. Nên tuyệt đối sẽ không để ngươi tự hủy. Dù con đường này có chín phần chết, chỉ một phần sống… Ta cũng sẽ dốc hết sức lực, toàn lực ứng phó.”

Nói rồi, hắn chắp tay hướng vào hư không, nghiêm túc nói: “Quân tử nhất nặc, tử sinh bất hối.”

Hệ thống hiếm khi trầm mặc.

Thẩm Yến tựa lưng vào thùng tắm, cà lơ phất phơ mà đắc ý: “Thiếu gia ta từ nhỏ đã là quân tử, hơn nữa còn là vị quân tử tuấn tú nhất kinh thành.”

Hệ thống: “……”

Một lát sau, giọng hệ thống vang lên: “Bắt đầu xếp cặp với cốt truyện. Đếm ngược 15 phút. Ký chủ vui lòng chờ đợi.”

Hệ thống có nhiều bộ phận khác nhau, mỗi bộ phận sẽ phụ trách các thể loại tiểu thuyết khác nhau.

Có loại chuyên về ngôn tình hiện đại.

Có loại chuyên về xuyên không cổ đại.

Còn hệ thống của hắn… chuyên về truyện cơ giáp tương lai.

Vì vậy, nó cần 15 phút để quét qua hàng vạn quyển tiểu thuyết, tìm ra cốt truyện phù hợp nhất với Thẩm Yến.

Nếu sơ suất dù chỉ một chút, chọn nhầm truyện không thể hoàn thành, vậy thì Thẩm Yến sẽ chết chắc.

Đây tuyệt đối không phải nhiệm vụ đơn giản.

Trong phòng tắm, Thẩm Yến siết chặt thành gỗ của thùng nước.

Mu bàn tay trắng nõn, gân xanh nổi lên từng đường.

Hắn cảm thấy đầu óc như bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt.

Cả hộp sọ đều ong ong, như sắp nổ tung.

Bên ngoài.

Nguyên Thọ và lão quản gia đợi rất lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Nguyên Thọ nhịn không được, lại gõ cửa: “Thiếu gia, nước tắm có lẽ đã nguội rồi. Có cần ta thêm chút nước nóng không?”

Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.

Theo lý mà nói, trước kia nếu thiếu gia không trả lời, hắn sẽ trực tiếp đi vào. Nhưng lần này, thiếu gia tựa hồ không thích có người hầu hạ bên cạnh, khiến Nguyên Thọ không biết có nên tùy tiện làm chủ hay không.

Hắn đứng ngoài cửa, đi tới đi lui, một lát sau lại hỏi: “Thiếu gia… Ngài tắm xong chưa? Có cần ta giúp ngài gội đầu không?”

Lại không có phản hồi.

Lão quản gia cũng lo lắng, bước tới cùng gõ cửa.

Ngay lúc hai người định xông vào trong, bên trong mới truyền ra giọng nói có chút nghẹn ngào của Thẩm Yến: “Không cần, ta tắm xong rồi.”

Đồng thời, trong đầu Thẩm Yến vang lên một tiếng “Đinh!”

“Xếp cặp tiểu thuyết 《 Lại là thái dương bạch nguyệt quang một ngày 》 thành công. Ký chủ vui lòng xác nhận cốt truyện.”

Thẩm Yến thở dốc từng hơi nặng nề.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại, siết chặt nắm tay.

Rất tốt…

Lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác từ cõi chết trở về.

Nước trong thùng tắm đã lạnh, cuốn đi chút hơi ấm còn sót lại trên người Thẩm Yến.

Bước ra khỏi thùng tắm, hắn lấy chiếc áo lót sạch sẽ, mềm mại treo trên bình phong khoác vào, vừa mặc vừa hỏi: “Cái tên sách này có nghĩa là gì? Sao ta đọc mà chẳng hiểu gì cả? ‘Bạch nguyệt quang’ là cái gì?”

Mặc dù thấy tên sách có phần khó hiểu, nhưng so với mấy cuốn như Chiến thần cơ giáp hay Đế quốc tướng quân, thì ít ra nó cũng khiến người ta yên tâm hơn một chút.

Hệ thống đáp: “Bạch nguyệt quang là người trong lòng mà ngươi mãi mãi không thể có được.”

Thẩm Yến sững người, sau đó vỗ tay khen: “Tuyệt! Tuyệt diệu! Tác giả cuốn sách này đúng là thiên tài ẩn dụ… Có điều câu này nghe sao mà không thuận tai lắm nhỉ?”

Hắn lặp lại cái tên sách mấy lần mà vẫn không thấy hợp lý. ‘Người trong lòng’ mà lại đi kèm với ‘mặt trời’ là sao?

Hệ thống trầm mặc trong giây lát, rồi lạnh lùng nói: “Ký chủ vui lòng đọc nội dung tiểu thuyết.”

Thẩm Yến khoác chiếc áo dài trắng, bước tới nằm trên chiếc ghế dài bên cửa sổ. Cửa sổ hé mở, ánh nắng rọi lên gương mặt hắn. Nhắm mắt lại, hắn bắt đầu đọc tác phẩm của thiên tài kia.

[Thông báo từ tác giả]
“Các bé yêu, tên sách bị kiểm duyệt mất rồi, nên ta đổi sang cái khác. Ta không tin đến mức này cũng bị duyệt! Ai mới vào đọc đến đây thì biết nhé, tên gốc là Muốn thao. Làm bạch nguyệt quang ngày ngày đêm đêm, còn tên phụ là Bạch nguyệt quang 108 chiêu thức.
P/S: Văn phong của ta rất đơn giản, cốt truyện cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Dĩ nhiên, ai vào đây thì đều hiểu cả rồi, ta cũng không phải đọc vì cốt truyện. Yên tâm, món ăn chính đảm bảo rất ngon, ăn rồi còn muốn ăn nữa.”

Thẩm Yến vừa đọc đến đây, con ngươi lập tức co rút kịch liệt, mày nhíu chặt lại.

Hắn nhanh chóng lật đến đoạn sau, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an cực kỳ mạnh mẽ.

“Bạch nguyệt quang của ta đã chết, ta rất đau lòng, cũng vô cùng hối hận. Chúng ta lớn lên bên nhau, đã cùng trải qua biết bao năm tháng, vậy mà ta vẫn luôn rụt rè, không dám thổ lộ.
Đến năm thứ n sau khi hắn mất, ta cũng muốn đi theo hắn, nhưng lại phát hiện ra… hắn vẫn còn sống.”

Chỉ mất nửa nén nhang, Thẩm Yến đã đọc hết cả cuốn tiểu thuyết. Bởi vì… chỉ cần đọc phần mở đầu là đủ, phần sau chẳng cần xem làm gì.

Trong truyện, bạch nguyệt quang của nam chính đã chết, trái tim nam chính cũng chết theo. Hắn sống mơ màng suốt nhiều năm, rồi đột nhiên phát hiện ra bạch nguyệt quang vẫn còn trên cõi đời này.

Hắn mừng rỡ chạy đến tỏ tình, nhưng bạch nguyệt quang chưa từng thích hắn, thậm chí bên cạnh còn có một người đàn ông khác.

Nam chính không cam lòng, bắt đầu theo dõi bạch nguyệt quang, rồi tận mắt chứng kiến người ấy và bạn trai ngày ngày đêm đêm…

Cuối cùng, nam chính sống cô độc cả đời, ôm hận mà chết.

Thẩm Yến im lặng.

Hắn nằm dài trên ghế, cảm thấy vô cùng hoang mang. Ai viết ra cái thứ này vậy? Đầu óc có bình thường không thế?

Còn nhiệm vụ thì sao? Làm sao mà làm được?

Thẩm Yến nghiến răng: “Ngươi chọn cả buổi, rốt cuộc lại chọn đúng cái quyển này?”

Hệ thống lạnh lùng đáp: “Có thể chọn được là may lắm rồi.”

Nó đã phải chặn hết các tiểu thuyết về đế quốc cơ giáp, loại bỏ phần lớn các lựa chọn khác. Những truyện còn lại trông thì có vẻ bình thường, nhưng nếu không cẩn thận thì cũng dễ sập hố. Dù sao thì hệ thống cũng không thể trực tiếp tiến vào thế giới tiểu thuyết, điều kiện đã bị giới hạn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hệ thống chỉ có thể quét sơ lược hàng vạn bộ sách, cuối cùng moi ra được cuốn cấm thư này từ một góc khuất nào đó.

So với những quyển khác, ít nhất cái này còn có một chút ưu điểm… Ví dụ như, chỉ cần có hai người là đủ.

Còn khó khăn lớn nhất? Ừm… chắc là 108 chiêu thức kia rồi.

Lúc này, Thẩm Yến cũng đã hiểu cái gọi là “mặt trời” nghĩa là gì.

Hắn nằm bất động trên ghế một lúc lâu, chẳng biết phải nói gì.

Nhưng đã bị hệ thống trói định rồi, không còn đường lui nữa.

Giờ quan trọng nhất là tìm ra đối tượng nhiệm vụ.

Vừa nghĩ đến những gì sắp phải làm, khuôn mặt “lão xử nam” của Thẩm Yến cũng đỏ bừng.

Trước khi hắn kịp nghĩ ra ai sẽ là nhân vật chính, một âm thanh quen thuộc lại vang lên—

[Hệ thống đã trói định người thực hiện nhiệm vụ — Tam hoàng tử Tiêu Triệt.]

“Cái gì?” Thẩm Yến giật mình bật dậy, mặt mày sa sầm. “Ai cơ?”

Hệ thống lặp lại: “Tam hoàng tử Tiêu Triệt.”

Thẩm Yến ngẩn ngơ.

Sao lại là Tiêu Triệt?

Chẳng phải đây là muốn chết sao?

Ngày ngày đêm đêm cái gì chứ? Chưa gặp mặt thì hắn đã bị chém thành trăm mảnh rồi!

Vừa lo lắng, hắn lại vừa có một cảm giác mong đợi khó hiểu.

Nhưng… bất kể là ai, hắn cũng không tình nguyện cho lắm. Dù sao thì, quân tử Thẩm Yến hắn đến nụ hôn đầu còn chưa có đâu…

Mà Tiêu Triệt chắc chắn sẽ không vui rồi.

Hệ thống nói không sai, nhiệm vụ này quả nhiên cực kỳ khó khăn.

Thẩm Yến thở dài nằm xuống, than thở: “Hệ thống đã trói định rồi, ta cũng chẳng thể từ chối. Nhưng ngươi cũng biết ta và hắn có ân oán sâu thế nào, nhiệm vụ này chắc chắn là thiên nan vạn nan.”

Hắn bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết. Trước tiên phải tiếp cận được Tiêu Triệt mà không bị xử trảm ngay lập tức đã…

Còn chuyện sau đó… Ừm… ‘ngày ngày đêm đêm’ gì đó… biết đâu đến lúc đó không còn là bị chém nữa, mà là bị nấu trong dầu sôi cũng nên.

“Ai…” Nghĩ đến đây, đầu hắn lại đau như búa bổ.

Hệ thống bỗng nhắc lại: “Nhắc nhở ký chủ, người thực hiện nhiệm vụ là Tiêu Triệt.”

“Đúng rồi, ta nghe thấy rồi! Tiêu Triệt thì sao… Ai…” Thẩm Yến vẫn còn đau khổ suy nghĩ. Nhưng càng nghĩ, đầu óc lại càng hiện lên những hình ảnh không nên có. Dù sao thì… 108 chiêu thức…

Hệ thống: “Người thực hiện nhiệm vụ là—Tiêu Triệt.”

“Ta biết rồi! Ta nghe rõ rồi! Nhưng mà…”

Bỗng dưng, hắn khựng lại.

Khoan đã.

Cái gì mà “người thực hiện nhiệm vụ” là Tiêu Triệt?

Là sao?

Khi hắn cuối cùng cũng nhận ra sự thật, cả người như bị sét đánh trúng.

Run rẩy một hồi lâu, hắn mới khó khăn mở miệng: “Vì cái gì?”

Hệ thống đáp: “Bởi vì điều kiện tiên quyết để xứng đôi với cốt truyện này là chết đi sống lại. Ngươi là người duy nhất đáp ứng điều kiện đó, cho nên… ngươi là bạch nguyệt quang.”

“Hơn nữa, Tiêu Triệt và ngươi lớn lên bên nhau, độ phù hợp với cốt truyện vượt quá 80%. Điều này sẽ làm tăng xác suất xứng đôi thành công, và thực tế đã chứng minh sự ghép đôi này hoàn toàn hợp lý.”

Thẩm Yến im lặng hồi lâu, không thốt nên lời, đầu óc cũng chẳng biết phải xoay chuyển thế nào.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng trẻ con huyên náo: “Đại ca! Đại ca! Ta nghe nói đại ca đã trở về…”

Thẩm Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy một đứa nhóc mập mạp tầm mười mấy tuổi đang hối hả chạy vào. Theo sau là bốn gã sai vặt, cùng với một người khác—Thẩm Thiên Dục.

“Tam đệ, đừng làm phiền đại ca nghỉ ngơi.”

“Dựa vào đâu mà không được? Hắn là đại ca ta, ta còn chưa gặp hắn bao giờ! Sao chỉ có ngươi được gặp mà ta thì không?”

Thẩm Yến híp mắt, nhìn thiếu niên mũm mĩm trước mặt—một thân lụa là gấm vóc, bên hông treo mấy khối ngọc bội quý giá.

Đây là tam đệ của hắn, Thẩm Tiểu Bảo, con trai của Hách Liên Nhu.

Năm hắn bị lưu đày, Thẩm Tiểu Bảo mới chỉ năm tuổi, ký ức khi ấy chắc cũng chẳng còn rõ ràng.

Thẩm Yến đẩy cửa sổ, chống tay lên bệ cửa, lười biếng nói: “Ta đây rồi. Không phải muốn gặp ta sao? Lại đây mà nhìn.”

Thẩm Tiểu Bảo đang ra sức giằng tay khỏi Thẩm Thiên Dục, nghe tiếng liền quay đầu lại. Nó nhìn chằm chằm Thẩm Yến từ đầu đến chân, đánh giá một lượt rồi bĩu môi: “Ngươi chính là đại ca ta sao? Cũng không đến nỗi tệ.”

“Không được vô lễ với đại ca!” Thẩm Thiên Dục cau mày.

Thẩm Tiểu Bảo hất tay hắn ra, lon ton chạy tới trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn Thẩm Yến, nghiêm túc nói: “Đại ca, ngươi nhất định phải sống thật tốt, đừng rời phủ!”

Thẩm Yến nhướng mày: “Hả?”

Thẩm Tiểu Bảo nghiêm nghị giải thích: “Vừa rồi tan học, ta đi ngang qua sòng bạc, bên trong đang cá cược xem Thụy Vương sẽ cho ngươi sống được mấy ngày.”

“Có kẻ đặt ba ngày, có kẻ đặt mười ngày, cũng có người đặt nửa tháng… Ta đã cược một ngàn lượng rằng ngươi có thể sống qua một năm. Ngươi nhất định phải cố sống qua một năm, đến lúc đó ta sẽ chia cho ngươi ba phần số tiền kiếm được!”

“……”

Thẩm Yến quay sang hỏi hệ thống: “Có thể hối hận được không?”

Hệ thống đáp: “Quân tử nhất ngôn, sống chết không hối.”

Thẩm Yến: “……”

Đinh!

【Cốt truyện đã mở ra, ký chủ vui lòng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ! Chúc quân may mắn! Hỷ nhạc an khang!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play