Những bà vợ lính đã kết hôn trong khu tập thể này đều bị cô ta làm lu mờ.

Dù ngoài miệng không ai nói gì, nhưng trong lòng lại chẳng mấy dễ chịu!

Vì một câu nói của chị Trần, cả sân viện lập tức chìm vào im lặng, không ai dám lên tiếng.

Sau khi Triệu Liên Thành rời đi, Giang Hoãn bước ra nhìn quanh. Thấy sân viện đầy người, cô liền quay về phòng, không bước ra nữa.

Cô biết mọi người không ưa mình. Từ lần trước, khi cô xuất hiện, cả sân viện lập tức im bặt, nên cô luôn chủ động tránh mặt họ.

Không phải vì sợ, mà chỉ đơn giản là không muốn đối đầu trực diện, khiến mọi chuyện trở nên khó xử.

Buổi chiều, sau khi ăn trưa xong, thấy trong sân không còn ai, Giang Hoãn liền đội nắng bưng bát xuống rán bánh tai mèo.

Lúc bánh vừa ra khỏi chảo, bát trong tay cô vô tình chạm vào nồi sắt, đột nhiên nứt ra.

Giang Hoãn thở dài, dùng vợt vớt bánh tai mèo ra rồi đặt ngang trên nồi cho ráo dầu. Sau đó, cô quay người lên lầu lấy bát khác.

Vừa đi khỏi, Giang Tuyết liền nhanh chóng bước xuống cầu thang, kéo cậu bé ba tuổi – con trai La Mẫn – đang chơi một mình ở sân dưới, rồi chỉ về phía chiếc nồi của Giang Hoãn:

“Tiểu Thiên Thiên, con có muốn ăn đồ ngon không?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, thấy đó là Giang Tuyết, liền vui vẻ gật đầu: “Muốn ăn! Muốn ăn!”

Giang Tuyết cười rạng rỡ như hoa: “Thiên Thiên ngoan quá! Trong nồi có đồ ăn ngon đó, con tự qua lấy đi!”

Cậu bé cười khúc khích rồi chạy thẳng đến chiếc nồi.

Đứng bên mép nồi, cậu nhón chân lên, vừa vặn có thể nhìn thấy bên trong.

Bánh tai mèo trên vợt đang bốc mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn vô cùng.

Tiểu Thiên Thiên ngửi thấy hương thơm, không kiềm chế được, liền vươn tay muốn lấy.

Nhưng vì còn nhỏ, tay chân lại ngắn, dù cố gắng thế nào cũng không với tới được.

Quá thèm ăn, cậu bắt đầu dùng cả tay lẫn chân, cố trèo lên mép bếp.

Ở cầu thang gần đó, Giang Tuyết nhìn cảnh này rõ mồn một, nhưng không hề có ý định ngăn cản.

Ngược lại, khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra và kết quả mà mình mong muốn, mắt cô ta ánh lên vẻ hưng phấn.

Bên bếp lớn, cậu bé càng lúc càng trèo cao hơn, gần như cả người sắp leo lên bếp.

Khoảng trống giữa bếp và nồi rất hẹp.

Nếu cậu thực sự leo lên, chắc chắn sẽ mất thăng bằng rồi ngã thẳng vào nồi dầu đang sôi sùng sục, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đúng vào khoảnh khắc nguy hiểm ấy, Giang Hoãn vừa lấy được bát từ trong phòng bước ra.

Vừa ra đến nơi, cô lập tức trông thấy Tiểu Thiên Thiên đang liều mạng trèo lên bếp, giật mình hét lớn:

“Này nhóc con! Làm gì đấy! Xuống ngay cho tôi!”

Tiểu Thiên Thiên đang hì hục leo trèo, nghe thấy tiếng quát thì theo bản năng quay đầu lại.

Vừa thấy người phụ nữ đã từng giành mất kẹo của mình, cậu như muốn phản kháng, càng ra sức trèo mạnh hơn.

Lần này, cậu bé còn trèo nhanh hơn trước.

Giang Hoãn hoảng hốt. Nếu cậu bé ngã vào nồi dầu thì phải làm sao đây?

Lúc này mà chạy xuống cầu thang thì chắc chắn không kịp.

Trong cơn sốt ruột, cô chợt nhìn thấy chiếc bát trên tay mình.

Bây giờ chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, ném bát xuống dù có làm đau đứa bé cũng còn hơn để cậu rơi vào nồi dầu.

Giang Hoãn dồn hết sức lực, ném mạnh chiếc bát về phía bếp.

Cô chỉ muốn dọa đứa trẻ, khiến nó sợ mà ngừng trèo lên.

Nhưng cô không thể kiểm soát chính xác lực ném, chiếc bát bay ra, rơi xuống mép bếp ngay cạnh đứa bé.

“Rầm! Choang!”

Chiếc bát vỡ tan.

Bát không đập trúng cậu bé, nhưng mảnh vỡ văng ra, cắt trúng cánh tay cậu.

“A——! Hu hu hu hu!”

Không biết là do đau hay do sợ hãi, Tiểu Thiên Thiên ngã xuống đất, khóc òa lên.

Giang Hoãn nhìn thấy cảnh này, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức chạy xuống lầu.

Vừa xuống đến nơi, cô bắt gặp Giang Tuyết đang đứng cạnh cầu thang, ánh mắt vừa tỏ vẻ tiếc nuối, vừa có chút thách thức.

Giang Hoãn không rảnh bận tâm đến cô ta, chỉ vội chạy đến ôm Tiểu Thiên Thiên lên kiểm tra.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play