Đúng lúc này, mẹ của đứa trẻ – La Mẫn – nghe thấy tiếng động liền hoảng hốt lao ra.
Vừa ra đến nơi, cô đã thấy con trai mình nằm trong vòng tay Giang Hoãn, khóc òa lên không ngừng.
Còn Giang Hoãn thì đang vạch quần con trai cô ra xem xét khắp nơi.
Giang Hoãn béo, động tác chẳng hề liên quan gì đến sự dịu dàng hay thanh nhã, thậm chí còn vô cùng thô lỗ.
La Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc “ầm” một tiếng, cô lao đến giật lấy con trai mình, đồng thời tung một cú đá mạnh vào cánh tay Giang Hoãn.
“Cút ngay! Đừng có động vào con tôi!”
Lúc này, La Mẫn chẳng khác nào một con sói mẹ đang phát điên. Nếu Giang Hoãn còn tiến lên nữa, cô chắc chắn sẽ lao vào cắn cho một nhát.
Giang Hoãn tức đến đau cả răng, nhưng quan trọng nhất bây giờ là đứa bé.
Cô vội chỉ tay về phía cậu bé: “Cô mau xem thử xem nó có bị thương ở đâu không.”
La Mẫn nghe vậy cũng tạm gác lại cơn giận, vội vàng kiểm tra con trai mình. Quả nhiên, cánh tay cậu bé có một vết xước nông, máu hơi rỉ ra.
Nhìn thấy vậy, mắt La Mẫn đỏ hoe vì xót con.
Cô vốn đang ngủ trưa trong nhà, chẳng ngờ con trai mình tự mở cửa chạy ra ngoài chơi rồi gặp chuyện này.
Trong suy nghĩ của cô, khu tập thể dành cho gia đình quân nhân này là nơi an toàn nhất trên đời.
Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có kẻ dám ra tay với con mình ngay tại đây.
La Mẫn ôm con, nghiến răng nhìn chằm chằm Giang Hoãn:
“Cô đã làm gì con trai tôi hả? Cô điên rồi sao?!”
Giang Hoãn vội giải thích: “Không phải! Không phải như cô nghĩ! Là con trai cô—”
“Câm miệng!” La Mẫn giận dữ ngắt lời.
“Con trai tôi làm sao? Chẳng lẽ nó tự bò đến đây rồi tự làm mình bị thương chắc? Nó mới ba tuổi thôi! Nó biết cái gì chứ?!”
“Đồ đàn bà ác độc! Cô đúng là mất hết nhân tính! Cô nhìn cho rõ đi, nó mới ba tuổi! Nó hiểu cái quái gì?!”
Giang Hoãn á khẩu.
La Mẫn đang bốc hỏa nên chẳng buồn giữ bình tĩnh, mở miệng là mắng xối xả.
Huống hồ, cô là người miền Nam. Bình thường còn nói tiếng phổ thông được, nhưng một khi đã tức giận thì chửi toàn bằng tiếng địa phương.
Trong tai Giang Hoãn chỉ còn nghe thấy một tràng lộn xộn, loạn hết cả lên.
Cô chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn nhận ra được vài câu chửi thậm tệ trong đó.
Cô tức điên: “Đủ rồi! Cô bị bệnh à?! Đây là chỗ tôi nấu ăn! Tôi đang rán bánh tai mèo! Con trai cô trèo lên bếp của tôi, chẳng lẽ lại là lỗi của tôi?!”
“Là tôi ép nó trèo lên bếp hay sao?”
La Mẫn khựng lại, cúi đầu nhìn xung quanh.
Quả nhiên, cô thấy Giang Hoãn đang bận rán bánh.
Trong lòng cô lập tức đoán được, chắc con trai mình ngửi thấy mùi thơm nên chạy tới đòi ăn, rồi bị Giang Hoãn phát hiện nên đánh một trận.
Mặc dù cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cô vẫn phải bênh con mình trước đã.
Ba tuổi thì biết cái gì chứ?
Thấy La Mẫn tạm thời không nói gì, Giang Hoãn gào lên:
“Cô đứng đây quát tháo tôi làm gì? Thay vì thế, cô nên kiểm tra vết thương của con trai mình đi!”
La Mẫn lại hừ lạnh: “Con tôi nghịch lắm, vết thương nhỏ thế này có là gì đâu.”
“Cô đừng có kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm! Tôi hỏi cô, cho dù con tôi có tự chạy tới đây đi nữa, thì tại sao cô lại lột quần nó ra?”
Giang Hoãn tức đến bật cười: “Tôi kiểm tra xem nó bị thương ở đâu! Cô bị điên hả?! Chẳng lẽ cô nghĩ tôi định làm chuyện xấu với con cô à?! Nó mới ba tuổi thôi đấy!”
“Dù nó có lột sạch đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm nhìn đâu!”
La Mẫn giận tím mặt: “Cô nói láo—”
Có lẽ vì giọng La Mẫn quá to, đứa bé lại òa khóc lần nữa.
Giang Hoãn nhìn thằng bé khóc đến lạc cả giọng, rồi lại nhìn sang La Mẫn, người cứ khăng khăng tranh cãi với cô.
Cô đã hết kiên nhẫn.
“Được rồi, cô muốn tính toán rõ ràng đúng không?”
“Vậy thì chúng ta nói chuyện trước về hai cái bát mà con trai cô vừa làm vỡ đi!”