Giang Tuyết lập tức cảm thấy mất mát, đứng đơ tại chỗ không nhúc nhích.
Chị Trần thấy vậy liền cười khẩy: “Có người đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng chẳng ai ưa nổi, vậy mà cứ bám riết không buông, còn mơ mộng làm tiểu tam của người ta.”
“Nhìn xem, người ta còn chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái!”
Những lời này rõ ràng đang ám chỉ Giang Tuyết.
Giang Tuyết xấu hổ hóa giận, trừng mắt nhìn chị Trần: “Chị nói linh tinh gì đấy? Anh Triệu có việc gấp nên mới đi vội!”
Chị Trần hừ lạnh: “Có gấp thế nào thì chào một câu cũng không kịp chắc?”
“Người ta còn có thời gian về nhà gặp vợ con, chứ nào có hơi đâu mà để ý đến một con hồ ly tinh có ý đồ không đứng đắn!”
Nghe đến hai chữ hồ ly tinh, mặt Giang Tuyết lập tức sầm xuống, lạnh lùng nhìn chị Trần:
“Giang Hoãn cho chị lợi ích gì mà chị bênh cô ta như thế?”
“Trong khu này ai chẳng biết con đàn bà kia không phải thứ tốt đẹp gì, sớm muộn gì cũng bị bỏ thôi.”
“Anh trai tôi còn nói rồi, bây giờ chưa ly hôn là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh Triệu. Đợi đến khi họ cưới đủ một năm rồi đưa đơn ly hôn, cấp trên nhất định sẽ phê duyệt.”
“Đến lúc đó, anh Triệu nhất định sẽ cưới tôi!”
Mọi người xung quanh nghe vậy liền kinh ngạc.
Dạo trước đúng là có tin đồn Triệu Liên Thành muốn ly hôn, nhưng không hiểu sao sau đó lại im bặt. Hóa ra là vì lý do này!
Nghĩ lại thì cũng đúng, bây giờ quân đội rất coi trọng tác phong đạo đức, nếu ly hôn vào lúc này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến.
Chị Trần nghe xong thì bật cười khinh miệt:
“Đừng có nằm mơ nữa! Quan hệ của doanh trưởng Triệu và vợ người ta đang rất tốt đấy!”
“La Mẫn, mấy hôm trước cô cũng thấy hai vợ chồng họ làm việc ngoài đồng đúng không? Doanh trưởng Triệu cuốc đất, còn Giang Hoãn lau mồ hôi cho anh ấy nữa!”
La Mẫn bị gọi tên thì có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu đáp:
“Ừm, dù tôi cũng không vừa mắt Giang Hoãn, nhưng nhìn hai người đó đúng là tình cảm rất tốt.”
Lý Tú Lan bên cạnh tò mò hỏi: “Thật không? Thật không? Cái bà béo đó lau mồ hôi cho doanh trưởng Triệu á? Anh ấy có vẻ mặt ghét bỏ không?”
La Mẫn lắc đầu: “Không hề, trông doanh trưởng Triệu còn vui vẻ lắm, ánh mắt lại còn chăm chú nhìn cái bà béo đó nữa!”
Giọng điệu của cô ta đầy châm chọc, còn cố tình nhấn nhá vài chỗ, khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn hẳn.
Mọi người trong sân nghe xong liền hào hứng hẳn lên.
Với họ, chuyện của Triệu Liên Thành và Giang Hoãn chẳng khác nào một bộ phim hay ho để bàn tán.
Giang Hoãn tuy không ra gì, nhưng Triệu Liên Thành lại là người rất tốt.
Khi nghe tin hai người này ở bên nhau, suy nghĩ đầu tiên trong đầu họ là:
“Xong rồi! Người tốt như Triệu Liên Thành lại bị con lợn nái đó phá hỏng mất rồi!”
Nhưng dù có tiếc nuối, thì cũng không thể ngăn cản sự thích thú khi hóng chuyện.
Còn với Giang Tuyết, những lời này như sét đánh ngang tai.
Trong đầu cô ta ngay lập tức hiện lên cảnh tượng lúc nãy, khi thấy Giang Hoãn và Triệu Liên Thành đứng sát bên nhau trong sân, tay Triệu Liên Thành còn ôm eo cô ta.
Giang Tuyết tức đến nghiến răng ken két, hậm hực quay người bỏ đi.
Thấy cô ta đi rồi, chị Trần lập tức phỉ nhổ một cái:
“Xì, cái loại mặt dày! Suốt ngày mặc lòe loẹt đi lượn lờ khắp khu, đi đường thì uốn éo, không biết là muốn câu dẫn ai nữa!”
Câu này của chị Trần khiến mọi người xung quanh có phản ứng khác nhau.
Giang Tuyết trẻ trung xinh đẹp, lại mang vẻ cao ngạo kiêu kỳ.
Đặc biệt là khi cô ta đi đứng, lưng thẳng tắp, nhưng vòng eo nhỏ nhắn lại lắc lư, trông chẳng khác nào cành liễu đung đưa trên mặt nước.
Đừng nói đàn ông, ngay cả phụ nữ nhìn cũng không nhịn được mà thầm mắng một câu: “Đúng là đồ lẳng lơ!”
Thêm vào đó, cô ta còn có vòng eo con kiến và mái tóc dài đen nhánh tết thành hai bím, đúng chuẩn hình mẫu hấp dẫn ánh nhìn của vô số người.