Những ngày sau đó, Khiến Đoản hoàn toàn mất bình tĩnh.

Cậu cảm giác mình như bị mắc kẹt trong một cái lưới vô hình mà Cố Trì Vũ giăng sẵn. Mỗi lần anh xuất hiện, trái tim cậu như bị nhấc bổng lên, còn đầu óc thì… hỏng luôn rồi.

Khiến Đoản liên tục tự nhủ: Không được để bị ảnh hưởng! Không được rung động! Nhưng càng cố trấn tĩnh, cậu lại càng rơi vào tình trạng bất ổn.

Hôm nay, trong một cuộc họp quan trọng, Khiến Đoản đang tập trung báo cáo thì bất ngờ bị Cố Trì Vũ nhìn chằm chằm.

Không phải kiểu nhìn bình thường.

Mà là ánh mắt đầy hứng thú, đầy ý cười, giống như đang chiêm ngưỡng một thứ gì đó rất thú vị.

Khiến Đoản bị nhìn đến mức mất tập trung, lỡ miệng nói ra một câu không liên quan.

Cố Trì Vũ nhướng mày. “Hả?”

Cả phòng họp im phăng phắc.

Khiến Đoản: Chết mẹ rồi!

Cậu vội sửa lại nội dung, cố gắng lờ đi ánh mắt của Cố Trì Vũ. Nhưng sau đó, mỗi lần lướt mắt qua, cậu đều thấy anh cười đầy ẩn ý.

Cuộc họp vừa kết thúc, Khiến Đoản lập tức chuồn khỏi phòng họp như một cơn gió.

Nhưng chưa kịp chạy xa, Cố Trì Vũ đã chặn trước cửa, giọng điệu lười biếng: “Em định trốn à?”

"Không có!" Khiến Đoản nghiêm túc chối.

Cố Trì Vũ nhìn cậu đầy ý vị, đột nhiên cúi sát lại, giọng nói mang theo chút cưng chiều.

“Em đỏ mặt kìa.”

“…”

Khiến Đoản suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ!

 

Khiến Đoản cảm thấy má mình như sắp bốc cháy đến nơi, vội lùi một bước giữ khoảng cách.

“Không có! Anh đừng có nói bừa!”

Cố Trì Vũ nhàn nhã dựa vào tường, hai tay đút túi quần, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu. “Vậy sao? Nhưng rõ ràng em đang đỏ mặt.”

"Đó là do… do ánh đèn!" Khiến Đoản bịa đại một lý do.

Cố Trì Vũ khẽ cười, cúi đầu áp sát lại gần, hơi thở nóng hổi phả lên tai cậu. “Vậy để tôi kiểm tra thử xem có phải ánh đèn thật không.”

Khiến Đoản hoảng hốt giơ tay che mặt, xoay người muốn chạy.

Nhưng vừa mới xoay người, một cánh tay rắn chắc đã kéo cậu lại.

Cố Trì Vũ không nhanh không chậm áp cậu vào bức tường phía sau, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm.

“Em trốn cái gì?”

"Không trốn!" Khiến Đoản nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh. “Chỉ là… chỉ là còn công việc chưa làm xong, em phải về bàn làm việc ngay!”

Cố Trì Vũ nghiêng đầu, như cười như không. “Vậy em làm đi, nhưng tôi sẽ đứng đây nhìn.”

Khiến Đoản: “…”

Áp lực quá rồi!

Nhìn ánh mắt đầy ý cười kia, Khiến Đoản cảm thấy tim mình càng đập loạn hơn. Cậu vội cúi đầu, lách qua người Cố Trì Vũ chạy thẳng về chỗ làm việc, không dám ngoảnh đầu lại.

Nhưng vừa đặt mông xuống ghế, điện thoại đã rung lên.

Là tin nhắn của Cố Trì Vũ.

“Nhớ ăn trưa đúng giờ, đừng để tôi phải tự tay mang đồ ăn vào phòng em nữa.”

Khiến Đoản nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, mặt càng đỏ hơn.

Cậu hít sâu một hơi, lầm bầm trong lòng: Cố Trì Vũ! Anh rốt cuộc có ý gì đây?!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play