Khiến Đoản cầm điện thoại, do dự một lúc rồi nhanh chóng nhắn lại:

“Biết rồi! Không cần anh quan tâm!”

Nhắn xong, cậu đặt điện thoại úp xuống bàn, hít sâu một hơi, cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng chưa đầy ba phút sau, tin nhắn mới lại hiện lên.

“Lá gan lớn nhỉ? Em dám bảo tôi đừng quan tâm?”

Khiến Đoản cắn môi, tay run run cầm điện thoại lên, vừa muốn gõ chữ thì một bóng người đã xuất hiện bên cạnh bàn làm việc.

Cố Trì Vũ chống tay xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, giọng trầm thấp: “Tôi hỏi lại, em vừa nói gì?”

"Á! Không có gì!" Khiến Đoản giật bắn người, vội giấu điện thoại ra sau lưng. “Em chỉ nói là… là… anh thật sự không cần tự mình mang đồ ăn cho em đâu! Em tự lo được!”

Cố Trì Vũ nhướng mày, cười nhạt. “Tự lo? Lần trước ai làm việc quên cả ăn trưa rồi bị đau dạ dày, hả?”

Khiến Đoản: “…”

Không phản bác được.

Cố Trì Vũ thấy cậu im lặng, khóe môi cong lên đầy hài hước. “Tốt nhất là ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ. Nếu không…”

Hắn cúi xuống, sát lại gần hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu.

“… tôi sẽ đích thân bón cho em ăn.”

"Anh đừng có mơ!" Khiến Đoản hoảng hốt, lùi sâu vào ghế.

Cố Trì Vũ bật cười, nhẹ nhàng vươn tay nhéo má cậu một cái rồi xoay người rời đi, để lại một câu:

“12 giờ tôi đợi em ở nhà ăn. Dám trốn thì hậu quả tự gánh lấy.”

Khiến Đoản ngồi thẫn thờ, đưa tay ôm mặt.

Chết tiệt! Tên này rốt cuộc có bao nhiêu chiêu trò để làm cậu hoảng loạn thế hả?!

 

Buổi trưa.

Khiến Đoản lê từng bước đến nhà ăn công ty, trong lòng vẫn còn chút lưỡng lự. Cậu liếc nhìn Cố Trì Vũ đã ngồi sẵn bên bàn ăn VIP, tay chống cằm, vẻ mặt ung dung như đã đoán trước được rằng cậu không thể chạy thoát.

"Tới rồi à? Ngồi xuống." Cố Trì Vũ vỗ vỗ vào chiếc ghế đối diện.

Khiến Đoản bĩu môi, miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng vẫn không quên lầm bầm trong lòng:

“Hừ, bá đạo vừa thôi! Tôi đây cũng có quyền tự do mà!”

Cố Trì Vũ chậm rãi xé đôi đũa, cười như không cười nhìn cậu: “Ừm? Tự do gì cơ?”

Khiến Đoản suýt nữa làm rơi muỗng.

Khoan đã, hắn vừa nói cái gì?!

Cậu ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đầy cảnh giác: “Anh vừa nói gì?”

"Anh nói là, mau ăn đi. Nhìn cái mặt em là biết sáng nay lại không ăn gì rồi." Cố Trì Vũ cười nhạt, gắp một miếng sườn đặt vào bát cậu.

Khiến Đoản ngờ vực nhìn hắn một lúc, sau đó cúi đầu lầm bầm: “Không thể nào… Chắc chắn là trùng hợp thôi…”

Cố Trì Vũ lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt lóe lên chút ý cười.

Trùng hợp sao?

Hắn nhấp một ngụm trà, giấu đi vẻ thích thú.

Nếu đã thú vị như vậy, hắn cũng không vội làm rõ. Chỉ cần đợi đến khi con thỏ nhỏ này hoàn toàn rơi vào lưới của hắn, lúc đó mới là thời điểm thích hợp để thú nhận.

Khiến Đoản vừa ăn vừa lén quan sát Cố Trì Vũ, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ.

Không lẽ… Tên này thực sự có thể nghe được tiếng lòng của mình sao?!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play