Khiến Đoản cảm thấy như có một trận cuồng phong quét qua đầu mình.
Cậu không phải không nhận ra Cố Trì Vũ đối xử đặc biệt với mình, cũng không phải chưa từng nghi ngờ gì đó… Nhưng một phần cậu luôn nghĩ—hoặc là luôn muốn tin rằng—mọi chuyện không phải như vậy.
Bây giờ, đối mặt với lời tỏ tình trực diện của Cố Trì Vũ, cậu hoàn toàn mất khả năng phản ứng.
"Thử thích anh?" Khiến Đoản lặp lại như con vẹt, đầu óc vẫn chưa theo kịp.
"Ừ." Cố Trì Vũ gật đầu, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo chút mong chờ.
Khiến Đoản há miệng, nhưng không biết phải nói gì. Sau vài giây, cậu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
"Anh có bị dở không vậy?" Cậu nhăn mặt. “Tự nhiên lại bảo tôi thử thích anh?”
Cố Trì Vũ cười khẽ. “Không thử thì sao biết được?”
Khiến Đoản bối rối. “Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó!”
“Vậy thì bây giờ nghĩ đi.”
“…Anh—”
"Không cần trả lời ngay." Cố Trì Vũ cắt ngang, giọng anh rất nhẹ nhưng lại mang theo sức mạnh không thể từ chối. “Anh không bắt ép em. Anh chỉ muốn em biết anh nghiêm túc.”
Khiến Đoản ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt.
Cố Trì Vũ luôn như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn dịu dàng với cậu, luôn kiên nhẫn đợi cậu.
Ngay cả bây giờ, khi anh đang tỏ tình, anh cũng không ép buộc cậu phải đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
Tim Khiến Đoản đập loạn một nhịp.
Cậu vô thức siết chặt tay, cúi đầu lẩm bẩm: “Để tôi… nghĩ đã…”
Cố Trì Vũ khẽ cong môi.
“Được, anh chờ em.”
Những ngày sau đó, Khiến Đoản như rơi vào một trạng thái kỳ lạ.
Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Cố Trì Vũ dường như có chút khác trước. Vẫn dịu dàng như vậy, vẫn kiên nhẫn như vậy, nhưng… có gì đó không giống.
Mỗi khi ánh mắt anh lướt qua, cậu lại cảm giác da đầu tê dại, tim đập loạn nhịp một cách vô lý.
Tệ nhất là… Khiến Đoản phát hiện mình bắt đầu để ý đến Cố Trì Vũ nhiều hơn.
Anh thích uống cà phê đen không đường.
Anh có thói quen chống cằm suy nghĩ khi đọc tài liệu.
Lúc tập trung, anh sẽ vô thức nhíu mày.
Ngay cả cách anh cầm bút cũng khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
Khiến Đoản vò đầu, ngồi trong phòng làm việc của mình mà thở dài.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Cố Trì Vũ chỉ tỏ tình có một câu, mà cậu lại bị ám ảnh đến mức này sao?!
Cậu bực bội chống cằm, tự lẩm bẩm: “Mình có bị điên không vậy…”
“Tất nhiên là không rồi.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai, khiến Khiến Đoản suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.
Cậu quay ngoắt lại, chỉ thấy Cố Trì Vũ đang đứng ngay phía sau, cúi người nhìn cậu đầy hứng thú.
Khiến Đoản: “…”
Mẹ kiếp, anh đến từ bao giờ vậy?!
"Công việc xong chưa?" Cố Trì Vũ hỏi, giọng điệu lộ ra vài phần cưng chiều.
"Chưa…" Khiến Đoản miễn cưỡng đáp.
"Vậy à?" Cố Trì Vũ chậm rãi nói, ánh mắt nhìn cậu mang theo chút trêu chọc. “Thế mà anh cứ tưởng em đang nghĩ về anh chứ?”
“…”
Mặt Khiến Đoản lập tức đỏ bừng.
Cố Trì Vũ cười khẽ, duỗi tay xoa nhẹ đầu cậu, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười.
“Không cần vội đâu. Anh có thể đợi.”
Khiến Đoản: “…”
Ai đó làm ơn kéo cái tên này ra khỏi phòng hộ tôi với!