Cố Trì Vũ chống tay lên bàn, nửa người nghiêng về phía trước, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như muốn nhìn thấu con người trước mặt.

"Giờ làm việc thì sao?" Anh nhếch môi, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc. “Giờ làm việc thì không thể quan tâm đến em à?”

Khiến Đoản cảm thấy đầu óc mình đang xoay vòng vòng. Cậu hối hận rồi, thật sự hối hận vì đã động vào cái tên cáo già này!

Cậu hắng giọng, cố gắng tìm đường rút lui. “Anh bớt nói linh tinh đi! Tôi là thư ký của anh, tôi cần làm việc, không phải đôi co mấy chuyện vớ vẩn này!”

Cố Trì Vũ tặc lưỡi, lắc đầu: “Lại muốn chạy trốn? Khiến Đoản, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu.”

“…Câu hỏi nào?”

Cố Trì Vũ cười nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu: “Em có thích anh không?”

Khiến Đoản: “!!!”

Bộ não cậu lập tức nổ tung! Cái gì? Cái quái gì đây? Ai cho phép anh ta nói ra một câu động trời như vậy giữa ban ngày ban mặt thế hả?!

Cậu lắp bắp: “Tôi, tôi—”

“Em cái gì?”

“Tôi không thích anh! Không đời nào!”

Cố Trì Vũ nhướng mày, tiến thêm một bước. “Vậy tại sao mặt em đỏ?”

Khiến Đoản vội vàng che mặt, hoảng loạn lùi về sau. “Nóng! Văn phòng này quá nóng!”

Cố Trì Vũ gật gù, giọng điệu lơ đãng: “Vậy sao? Chắc là điều hòa hỏng rồi. Anh sẽ bảo bộ phận kỹ thuật kiểm tra ngay.”

"Không cần!" Khiến Đoản hét lên, tuyệt vọng nhận ra mình vừa mắc bẫy!

Cố Trì Vũ khẽ cười, nhìn cậu với ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu. “Được rồi, em trốn tránh thế đủ chưa? Em nghĩ anh sẽ để em chạy thoát mãi sao?”

Khiến Đoản siết chặt nắm tay, ánh mắt đảo quanh như tìm kiếm đường thoát. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, Cố Trì Vũ đã vươn tay, kéo cậu lại gần.

Khoảnh khắc hơi thở của hai người hòa vào nhau, trái tim Khiến Đoản như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cố Trì Vũ khẽ cười, chậm rãi nói bên tai cậu:

“Em không thích anh sao? Vậy thì… để anh khiến em phải thích.”

 

Khiến Đoản suýt nữa nhảy dựng lên, lùi ra sau một bước, hai tay giơ lên trước ngực như đang đối phó với một con thú dữ.

“Cố Trì Vũ! Anh bị điên à?! Tự nhiên lại nói mấy lời kỳ quái này!”

Cố Trì Vũ chậm rãi dựa vào bàn làm việc, khoanh tay, dáng vẻ ung dung như thể chuyện này chẳng có gì to tát. “Anh chỉ nói sự thật thôi. Em không thích anh, vậy thì anh sẽ làm em thích.”

"Không cần!" Khiến Đoản kiên quyết phản bác, nhưng gương mặt cậu lại ửng đỏ một cách đáng ngờ.

Cố Trì Vũ nhìn thấy hết biểu cảm của cậu, đôi mắt ánh lên sự thích thú. “Em đỏ mặt rồi.”

Khiến Đoản: “ĐỎ CÁI ĐẦU ANH!”

Cậu cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi!

Cố Trì Vũ khẽ cười, bước lại gần, ngón tay thon dài nâng cằm Khiến Đoản lên. “Vậy thế này thì sao?”

Khoảng cách giữa hai người bị kéo lại thật gần, hơi thở nam tính của Cố Trì Vũ bao phủ lấy Khiến Đoản, khiến cậu cứng đờ.

Khiến Đoản trợn mắt, cố gắng giữ vững lý trí. “Đừng tưởng anh giàu có, đẹp trai, rồi muốn làm gì thì làm!”

Cố Trì Vũ nhướng mày. “Ồ? Vậy là em cũng thấy anh đẹp trai?”

Khiến Đoản: “TÔI KHÔNG CÓ Ý ĐÓ!”

Cố Trì Vũ bật cười. “Không sao, anh không trách em đâu. Người ta bảo thích sắc đẹp là bản năng mà.”

Khiến Đoản: “…”

Cậu tức muốn hộc máu! Cái tên này không phải ông trùm giới kinh doanh, mà là ông trùm logic ngược thì có!

Hít sâu một hơi, Khiến Đoản nghiến răng: “Cố Trì Vũ, anh nghiêm túc một chút được không? Tôi không có thời gian đùa với anh đâu!”

Cố Trì Vũ nghiêm túc ngay lập tức. Anh cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy Khiến Đoản.

“Anh không đùa.”

Giọng anh trầm thấp, mang theo sự chân thành hiếm thấy. “Anh thích em, từ lâu rồi.”

Khiến Đoản sững sờ. Trái tim cậu như bị ai đó bóp chặt, lồng ngực ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.

"Anh biết em chưa sẵn sàng." Cố Trì Vũ tiếp tục, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết. “Nhưng anh không vội. Anh có thể đợi.”

Khiến Đoản mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.

Đôi mắt Cố Trì Vũ vẫn nhìn cậu không rời. “Vậy nên, em có thể thử thích anh không?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play