Nhiều năm sau—
Cố Trì Vũ không còn là cậu nhóc rụt rè, bị bắt nạt ngày nào. Bây giờ, anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, quyền lực và tàn nhẫn. Những kẻ từng khinh thường anh ngày xưa, giờ chỉ có thể cúi đầu nịnh nọt, mong nhận được một cái gật đầu từ anh.
Còn Khiến Đoản?
Cậu vẫn là cậu, nhưng đã không còn là "đại ca" chống nạnh tuyên bố bảo vệ người khác nữa. Bởi vì hiện tại, người bảo vệ cậu… là Cố Trì Vũ.
Tại văn phòng tổng giám đốc, Khiến Đoản đứng trước bàn làm việc, hai tay khoanh lại, vẻ mặt không kiên nhẫn:
“Nè, tôi là thư ký chứ không phải bảo mẫu của anh, đừng có bắt tôi đi mua cà phê mỗi sáng nữa được không?”
Cố Trì Vũ ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, khóe môi hơi cong lên, giọng điềm nhiên:
“Vậy em muốn tôi tự pha cho em uống?”
Khiến Đoản nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải ông chủ ở đây, người cần phục vụ là anh chứ không phải tôi!”
Cố Trì Vũ đặt bút xuống, dựa lưng vào ghế, nhàn nhã quan sát cậu. Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo một chút thích thú:
“Vậy thì em nghỉ làm đi, tôi nuôi em.”
Khiến Đoản cứng người, cảm thấy da gà nổi lên:
“Này này, đừng có nói mấy lời kỳ lạ như thế! Tôi là người đàn ông kiên cường, không cần ai nuôi hết!”
Cố Trì Vũ nhướng mày, chậm rãi đứng dậy, tiến đến gần cậu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính:
“Thế nào là kiên cường? Là năm xưa đứng ra bảo vệ tôi sao? Khiến Đoản, em không thấy mắc cỡ à?”
Khiến Đoản vô thức lùi lại một bước, nhưng sau đó bực mình phản bác:
“Lúc đó tôi mạnh hơn anh, tôi bảo vệ anh thì sao chứ? Đó gọi là nghĩa khí, là tinh thần trượng nghĩa của anh hùng thời đại!”
Cố Trì Vũ cười khẽ, chậm rãi nâng cằm cậu lên, đôi mắt mang theo chút cưng chiều lẫn ý trêu chọc:
“Anh hùng của tôi, bây giờ đến lượt tôi bảo vệ em rồi.”
Khiến Đoản: “…”
Không biết vì sao, tự nhiên thấy gai ốc nổi hết cả lên.
Khiến Đoản cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi quá mức của Cố Trì Vũ khiến cậu cảm thấy không ổn chút nào. Cái tên này ngày xưa đâu có trêu chọc cậu kiểu này chứ?
Cậu hất tay anh ra, khoanh tay trước ngực, cố gắng gỡ gạc chút khí thế:
“Này, đừng có mà đùa giỡn! Chúng ta là anh em chiến hữu từ nhỏ, giờ anh nói mấy câu như vậy… thấy sai sai không?”
Cố Trì Vũ nhướng mày, chậm rãi nghiêng đầu, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Anh em chiến hữu? Em chắc không?”
Khiến Đoản chớp mắt, có dự cảm không lành: “Chắc chứ!”
Cố Trì Vũ gật gù, đột nhiên cúi xuống sát tai cậu, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Vậy vì sao khi thấy anh thân mật với người khác, em lại không vui?”
Khiến Đoản lập tức lùi ra xa ba bước, suýt chút nữa vấp phải bàn làm việc. Cậu trừng mắt nhìn anh, mặt hơi nóng lên:
“Anh—anh nói bậy gì thế? Tôi không có không vui! Tôi chỉ thấy phiền khi anh yêu đương giữa giờ làm việc thôi!”
Cố Trì Vũ cười nhạt, ánh mắt đầy thâm thúy:
“Vậy sao? Nhưng em luôn nhìn trộm anh. Khi anh cười với người khác, khi anh bắt tay với nữ đối tác, thậm chí cả khi anh chỉ lướt điện thoại…”
Khiến Đoản há miệng, cứng họng.
Cậu có nhìn trộm thật, nhưng đó là vì… là vì…
Không đúng! Đây là một cái bẫy!
Cậu lập tức phản công: “Thế anh thì sao? Anh cũng toàn trêu chọc tôi. Hôm trước đi công tác, rõ ràng có khách sạn hạng sang mà anh cứ đòi kéo tôi vào ở chung phòng! Giải thích đi?”
Cố Trì Vũ nhếch môi, nhún vai:
“Anh muốn chăm sóc em. Lỡ em gặp ác mộng thì sao?”
“Cút! Tôi không phải con nít!”
“Nhưng hồi nhỏ em rất thích ôm anh ngủ.”
“Đó là vì anh hay khóc nhè!”
“Anh nhớ là em chủ động ôm anh trước.”
“…Không có!”
Cố Trì Vũ ung dung nhìn cậu, ánh mắt mang theo ý cười đầy nguy hiểm:
“Vậy lần này, có cần anh ôm em không?”
Khiến Đoản: “!!!”
Cậu lùi lại, giơ tay chắn trước ngực, gào lên:
“Cố Trì Vũ, anh đừng có phát bệnh ngay trong giờ làm việc!”