Chưa kịp đưa ly rượu trở lại tay Quý Nhiêu, Quý Hồng Chấn đã lo lắng cô lại lỡ lời mạo phạm Thương Ngôn Tân, liền vội vàng kéo cô tránh xa anh, vừa đi vừa không quên ghé sát dặn dò nhỏ nhẹ: “Thương tổng tuy trẻ tuổi, nhưng vai vế lớn, ngang hàng với ba đó, sau này gặp lại không được gọi thẳng tên, phải gọi là 'chú', nghe rõ chưa?”
Quý Nhiêu không đáp lại. Quý Hồng Chấn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, hạ giọng: “Nhiêu Nhiêu, con trước giờ hiểu chuyện, sao hôm nay lại bướng bỉnh như vậy? Hay là… con và Thương tổng từng quen biết?”
Ông ta nhạy bén nhận ra phản ứng của Quý Nhiêu đối với Thương Ngôn Tân có phần không tự nhiên.
“Không quen.” Quý Nhiêu lập tức phủ nhận, “Con mới về nước chưa bao lâu, sao có thể quen Thương tổng. Chỉ là nghe người ta nhắc tới anh ta, thấy trẻ vậy, thật không giống kiểu để gọi là 'chú', gọi thế thấy là lạ.”
“Dù sao cũng phải gọi như thế...” Quý Hồng Chấn kiên nhẫn giảng giải, “Thương tổng là con trai út mà Thương lão gia sinh muộn, nên vai vế cao hơn. Đừng nhìn vào tuổi tác, vài đứa cháu của cậu ta còn lớn tuổi hơn con nữa. Hơn nữa Thương tổng trẻ tuổi mà tài giỏi, là người nắm quyền Thương thị hiện tại. Sau này con mà còn vô ý trước mặt người ta, thì không xong đâu, hiểu chưa?”
Quý Nhiêu ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, ba.”
Cô cầm ly rượu trống trở lại khu tráng miệng. Tô Duyệt Nghiên vừa nhìn thấy liền cười trêu: “Nhiêu Nhiêu, cậu kính rượu chú xong rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play