Nhạc Linh Chi nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối Cố Linh Chi, trên căn bản đã hiểu được nguyên nhân cậu không đứng dậy được.
Xương đầu gối bị thương vẫn có thể phát triển tốt, nhưng dây thần kinh chân lại bị hoại tử.
Nhạc Linh Chi không nói chuyện nữa, nàng nói cậu cũng không hiểu, trực tiếp động thủ dứt khoát.
Cố Linh tưởng rằng nàng muốn châm cứu cho cậu, nhưng lại nhìn thấy nàng chỉ đang xoa bóp giúp cậu.
Hai tay nàng ấn từ mắt cá chân cậu lên trên, mắt lại nhìn phản ứng của Cố Linh, quan sát xem cậu có cảm giác đau hay không.
Cố Linh giống như người đầu gỗ, khi ấn vào một huyệt ở bụng bắp chân, Nhạc Linh Chi tăng thêm lực đạo, cuối cùng Cố Linh cũng có cảm giác: “Đau!”
Khi ý thức được cảm giác thật sự đau, Cố Linh rất kích động, hét toáng lên: “Chân trái của ta có cảm giác rồi, chân trái của ta có cảm giác rồi!”
Tất cả những người đang bận rộn trong sân đều xông vào phòng.
“Thật sao?”
“Thật không?”
Cố Linh mừng đến phát khóc: “Thật! Đại ca! Chân của ta có cảm giác rồi! Vừa rồi ta thật sự cảm thấy đau!”
Lão đại phu đã từng nói, chỉ cần dưới đầu gối chân trái của cậu có một chút cảm giác, liền có hy vọng chữa khỏi, cảm giác đau vừa rồi của cậu mãnh liệt như vậy.
Hơn nữa, nàng cũng không dùng kim châm.
Cố Tranh bình tĩnh hỏi Nhạc Linh Chi: “Chân của hắn, nàng có thể chữa trị, đúng không?”
Nhạc Linh Chi gật đầu, trong mắt toàn là sự tự tin, hơn nữa còn đưa ra hai ngón tay.
Cố Tranh hiểu được ý của nàng: “Hai tháng sau, tam đệ của ta có thể đứng lên sao?”
Nhạc Linh Chi lại gật đầu lần nữa.
Mặc dù Cố Tranh không tin một trăm phần trăm lời của nàng, nhưng chắc chắn là muốn để cho nàng thử một lần.
“Muốn chữa trị như thế nào, nàng chỉ cần phân phó, bất luận có khó khăn như thế nào, bọn ta đều sẽ làm theo yêu cầu của nàng!”
Lão Đại Phu dùng kim châm rất dài cũng không thể làm cho tam đệ cảm thấy đau, còn nàng chỉ dùng tay ấn, liền có thể khiến cho tam đệ có cảm giác đau, sự khác biệt giữa hai người chỉ cần liếc mắt là thấy được.
Nhạc Linh Chi khẽ cười.
(Cũng không khó, mỗi ngày kiên trì xoa bóp, châm cứu, đắp thuốc là được, ngày mai huynh đưa ta đến hiệu thuốc mua thuốc.)
Cố Tranh gật đầu, kéo Nhạc Linh Chi đến thư phòng: “Cần phải dùng dược liệu gì, viết xuống trước.”
Nhạc Linh Chi rất phiền muộn.
Nguyên chủ biết ít chữ đến mức đáng thương, gần như có thể dùng mù chữ để hình dung nàng.
Mà chữ phồn thể cổ đại, mặc dù nàng có thể biết không ít, nhưng khổ nỗi là không thể viết được!
Nàng lại không muốn viết chữ giản thế, nàng lo sẽ có phiền phức.
Nàng chỉ đàng bày ra vẻ mặt đáng thương nói với Cố Tranh.
“Mặc dù ta viết một ít chữ, nhưng đa số là không thể viết được.”
Cố Tranh lập tức tỏ ý: “Không sao, nàng nói, ta viết.”
Thế nhưng, sau khi Nhạc Linh Chi nói tên dược liệu, những chữ Cố Tranh có thể viết chính xác không đến một phần ba.
Đọc khẩu hình, ngôn ngữ dùng trong cuộc sống bình thường khá dễ hiểu, nhưng khi gặp phải tên dược liệu lạ thì cũng khá khó khăn.
Nhạc Linh Chi nhanh trí, khoa tay múa chân nói với hắn.
“Ngày mai huynh đưa ta đến hiệu thuốc, thuốc ở trong hiệu thuốc đều có tên thuốc, đến lúc đó ta chỉ cho ngươi xem.”
Cố Tranh gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi.
Nhạc Linh Chi đã sớm phát hiện bức tranh chữ trong thư phòng, còn có thuốc màu chưa dùng hết, nhìn chữ ký liền biết những bức tranh chữ này là kiệt tác của Cố Tranh.
Nàng thầm tán thưởng trong lòng, tiểu tử Cố Tranh này rất có tài hoa, những bức tranh chữ này hoàn toàn có thể so sánh với danh gia, nếu như bán, chắc chắn sẽ kiếm được không ít bạc.
Chẳng trách hắn dám cam đoan rằng sẽ không bỏ đói nàng.
Thấy Nhạc Linh Chi đang xem tranh chữ, Cố Tranh nói: “Ngày mai dùng tiền bán linh chi trước, đợi ta đi huyện thành bán những bức tranh chữ này rồi lại…”
Nhạc Linh Chi ngắt lời hắn.
“A…aa!”
(Ta ăn và sống ở nhà huynh, bạc kiếm được vẫn phải phân chia với nhau sao?)
“Không chia với nhau.” Trong lòng Cố Tranh vô cùng vui mừng, thầm quyết định, sau này nhất định phải kiếm được thật nhiều bạc, toàn bộ đều cho tiểu tức phụ quản.
Nhạc Linh Chi rất hứng thú với tranh phong thủy, chỉ vào một bức hỏi Cố Tranh.
(Bức họa này có thể bán được mấy lượng bạc?)
Cố Tranh trả lời mang theo chút tiếc nuối: "Bán cho cửa hàng ở trấn trên thì được ba mươi văn tiền, còn lên thị trấn bán thì được tận trên dưới ba trăm, nếu may mắn gặp được người biết hàng, giá còn có thể cao hơn."
Kiếp trước khi hắn lên kinh đi thi, vì không có tiền ăn uống nên phải mang tranh ra bán, gặp được một người biết hàng, mỗi bức báo giá một trăm lượng cũng hết ngay lập tức.
Sau này hắn đỗ Trạng Nguyên, người kia nhận ra hắn, đem mấy bức tranh mua của hắn lúc trước ra bán mỗi bức tận một ngàn lượng, còn không đủ bán.
Tranh chữ của hắn, không phải không đáng tiền, còn phải xem là bán vào lúc nào.
Nhạc Linh Chi nghe hắn nói xong, môi giật giật.
(Bán 300 văn là quá lỗ rồi.)
Cố Tranh không dám tiếp lời nàng nữa, vừa rồi hắn suýt nữa lỡ miệng nói lộ ra hết.
Lo lắng Nhạc Linh Chi lại hỏi nữa, hắn vội nói sang chuyện khác: "Từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi học chữ."
Không phải thương lượng, hắn đang thông báo cho nàng.
Sau khi nàng biết chữ, có thể cùng đệ muội hắn giao tiếp, các đệ muội hắn đều biết chữ.
Nhạc Linh Chi bất đắc dĩ gật đầu, trước mắt thì đây là biện pháp tốt nhất, dù sao cổ họng nàng không phải ngày một ngày hai mà chữa khỏi được.
Đúng là đau đầu quá mà, không nghĩ tới mấy ngày tới nàng còn phải giống học sinh tiểu học tập viết chữ!
Hơn nữa, thầy giáo Cố Tranh này thoạt nhìn thật nghiêm khắc.
Quả nhiên, Cố Tranh nói tiếp: "Nàng vốn đã biết một ít chữ, lại còn rất thông minh, học tập chắc sẽ rất nhanh, bây giờ hẵng đặt một mục tiêu nhỏ, một ngày viết năm mươi chữ được không?"
"A….A a.!"
Nhạc Linh Chi lập tức khoa chân múa tay kháng nghị.
(Năm mươi cái sao được, nhiều nhất là hai mươi cái thôi!)
Người cổ đại dùng chữ phồn thể nhiều nét, một ngày năm mươi chữ làm sao mà viết được?
Nàng không phải thần đồng đâu!
Cố Tranh tỏ vẻ hào phóng mỉm cười: "Vậy mỗi ngày viết hai mươi chữ, đến lúc đó ta sẽ tự mình kiểm tra."
Hả? Còn muốn kiểm tra nữa sao?
Nhạc Linh Chi có cảm giác như vừa bị hắn tính kế, hắn cố ý nói năm mươi chữ, chính là chờ nàng cò kè mặc cả, đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Chán nản, nàng đột nhiên lại nhìn thấy một tia sủng nịnh trong mắt hắn.
Hắn hoàn toàn coi nàng là một đứa trẻ.
*
Bữa tối hôm nay rất phong phú, cơm tẻ, thịt thỏ hầm, canh gà rừng, còn có cải dầu xào, cải thảo trộn dưa chuột, bày đầy một bàn.
Nhạc Linh Chi đã đi dạo quanh nhà một lượt, caỉ thảo cùng dưa chuột trồng ở vườn sau nhà, còn có rất nhiều loại rau khác, phòng ốc cũng rất sạch sẽ, không hề nhìn ra nhà này không có nữ chủ nhân quản lí.
Tất cả việc nhà đều do huynh muội Cố Vũ chín tuổi cùng Cố Oánh bảy tuổi làm.
Các món ăn trên bàn nhìn sạch sẽ tươm tất, cũng rất thơm, đây là kiệt tác của Cố Linh chống gậy chỉ đạo Cố Vũ nấu.
Mấy đệ muội của Cố Tranh đều thực thông minh giỏi giang.
Cố Linh biết chân mình có khả năng trị được, tâm trạng cực kì tốt.
Nhạc Linh Chi nhìn năm huynh muội Cố gia, trong lòng tán thưởng không thôi, giá trị nhan sắc của bọn họ thật cao, hoàn toàn không giống mấy đứa trẻ sinh trưởng ở nơi nông thôn thô bỉ.
Vừa rồi nàng thử soi qua gương đồng, biết nhan sắc của mình cũng không tệ, chỉ là gầy quá, chờ sau này nảy nở ra, nhất định là một tiểu mỹ nhân.
Bốn cái chân thỏ chia đều cho bốn huynh muội nhỏ nhất.
Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì ngoài cửa xuất hiện một cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi, cầm trong tay hai miếng lót giày.
"Oa, thơm quá đi! Nhà các ngươi tối nay ăn cái gì mà thơm vậy?"
"Phượng tỷ." Cố Oánh vui vẻ đếm ra tiếng, "Nhà chúng ta tối này ăn thịt thỏ hầm này, canh gà rừng này, cơm gạo tẻ, cải dần xào, còn có dưa chuột trộn nữa!"