Vương Tiểu Phượng tới cạnh bàn ăn, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía Cố Tranh, đáng tiếc Cố Tranh đang cúi đầu ăn cơm.
Nàng ta lại nhìn về phía thịt trên bàn, nuốt một chút nước miếng, có chút muốn ăn, nhưng không ai mở miệng kêu nàng ta ăn, nàng ta cũng ngượng ngùng tự mình ngồi xuống.
Nông gia bình thường, có cơm ăn đã không tệ rồi, thịt là đồ xa xỉ, một tháng cũng không thấy được một lần.
Tâm lý Vương Tiểu Phượng không cân bằng.
Nàng ta biết nhà Cố Tranh nghèo đến không có gì để ăn, săn được con thỏ hay gà rừng ở trên núi cũng luyến tiếc ăn, không phải lấy ra đổi gạo thì là đổi tiền.
Đêm nay lại xa xỉ như vậy, không cần phải nói là bởi vì người câm này.
Vương Tiểu Phượng nhìn về phía Nhạc Linh Chi, trong mắt có địch ý rõ ràng, một người câm nhỏ, sao có thể xứng đôi với Cố Tranh ca ca?
Nhạc Linh Chi không thể hiểu được, nàng không trêu chọc nàng ta gì, địch ý từ đâu ra?
Vương Tiểu Phượng cũng chỉ nhìn Nhạc Linh Chi một cái, liền chuyển sang phía Cố Tranh, đưa miếng lót giày cho hắn: “Cố Tranh ca ca, ta cố ý tới đưa miếng lót giày cho huynh.”
Cố Tranh bình tĩnh cự tuyệt: “Hiện tại ta không thiếu miếng lót giày, hãy mang về đi.”
Hắn biết được, cô nương nhà bên Vương Tiểu Phượng thích hắn, không có việc gì hay thích chạy đến nhà hắn.
Nhưng hắn chưa bao giờ thích nàng ta, qua khứ không có, tương lai cũng sẽ không.
Nàng ta không phải loại hình hắn thích, huống hồ, hắn đã có tiểu tức phụ.
Vương Tiểu Phượng xuất phát từ mục đích nào đó, dứt khoát bỏ miếng lót giày xuống: “Không sao hết, hiện tại huynh không thiếu, vậy thiếu lại dùng, đây là ta cố ý làm theo kích cỡ của huynh, cũng thêm mấy đường kim mũi chỉ, ta không muốn đưa cho người khác.”
Lời này nói ra, cực kỳ ái muội.
“Ngươi đừng nói bậy, ta cho ngươi kích cỡ khi nào?”
Cố Tranh nhíu mày, lá gan nàng ta cũng quá lớn rồi!
Chẳng lẽ muốn gây chuyện vào ngày đầu tiên tiểu tức phụ của hắn tới.
Cố Minh nhanh chóng giải thích: “Đại ca, lần trước ta thấy miếng lót giày của huynh bị rách, nên ta cầm miếng lót giày cho nàng so bộ dáng rồi làm hai đôi, nhưng ta không có để nàng làm không công, ta cho nhà nàng một con gà rừng để trao đổi, ta không nghĩ tới nàng lại làm hai đôi nữa.”
Nhà Tiểu Phượng là làm miếng lót giày bán, giá của một con gà rừng hoàn toàn xứng đáng với hai đôi miếng lót giày, Cố Minh cho rằng mình không làm sai, tính cách hắn ngay thẳng, ngốc nghếch không nhìn ra Vương Tiểu Phượng thích ca của hắn.
Thì ra là thế, Cố Tranh lại cự tuyệt lần nữa: “Nếu miếng lót giày này không phải nhà chúng ta đặt làm, ngươi cũng không có lý do nhất định bắt chúng ta mua, đúng không?”
Nhạc Linh Chi muốn cười, nàng đã nhìn ra, khẳng định cô nương này thích Cố Tranh, cho nên có địch ý với nàng, Cố Tranh biết rõ cô nương này thích hắn, lại cố tình muốn xuyên tạc ý muốn nàng ta làm miếng lót giày cho hắn.
Đây cũng coi như là cho nàng ta một bậc thang để xuống.
Nếu cô nương này đủ thông minh, nên biết một vừa hai phải
Vương Tiểu Phượng lại nóng nảy, mặt đỏ tới mang tai mà biện bạch: “Ta lại chưa từng nói muốn lấy tiền của huynh, vừa rồi ta đã nói, ta là cố ý làm tới tặng cho huynh…”
Cố Tranh nghiêm mặt nói: “Như vậy ta càng không thể lấy, hai nhà chúng ta không thân cũng chẳng quen, ta không có lý do nhận đồ vật của ngươi, hơn nữa, nhà của chúng ta còn không có nghèo đến mức cần người khác bố thí miếng lót giày.”
Lời này đã nói đủ rõ ràng, chỉ là Vương Tiểu Phượng vẫn chấp mê bất ngộ.
Nàng ta một bộ bị ủy khuất: “Cố Tranh ca ca, sao huynh có thể nói lời như vậy? Hai nhà chúng ta là hàng xóm, lại là hộ đến từ bên ngoài ở trong thôn, hỗ trợ lẫn nhau không phải là điều nên làm sao? Tứ đệ và ngũ muội của huynh chiều nay tới nhà của ta vay gạo, ta không nói hai lời liền cho bọn họ vay.”
Cố Linh thấy lửa đốt tới trên đầu hắn, nhịn không được nhắc nhở nàng ta: “Tiểu Phượng tỷ, ngươi nói như vậy liền không đúng rồi, vay và nhận bố thí là hoàn toàn khác nhau.”
Vương Tiểu Phượng có chút thẹn quá thành giận, nhưng nàng ta đè lại hỏa khí, mượn đề tài: “Cố Oánh, ta cho các ngươi vay gạo, một bữa cơm đã nấu hết rồi à?”
Cố Oánh gật gật đầu: “Đại ca ta nói, ngày đầu tiên đại tẩu ăn cơm ở nhà…”
Nói còn chưa dứt lời, liền bị Vương Tiểu Phượng ngắt lời: “Ngươi cũng thật phá của! Ta còn tưởng rằng các ngươi có thể nấu cháo trắng ba ngày, số gạo đó là ta giấu người nhà cho các ngươi vay, lần sau các ngươi lại đến vay, ta không cam đoan còn có thể cho các ngươi vay nữa hay không…”
Cuối cùng Cố Tranh không nghe nổi nữa: “Ngươi không cần nói nữa, mong ngươi sau này đừng đến nhà ta nữa, gạo vay nhà các ngươi, ngày mai ta nhất định sẽ trả, nếu ngươi cảm thấy bị tổn thất, ta có thể trả gấp đôi.”
Sau cùng Vương Tiểu Phượng bị tức giận đến che mặt chạy về nhà.
Bầu không khí ăn đến vui sướng ban đầu bị đánh vỡ, mọi người đều không nói lời nào.
Bị nàng ta gây sự như vậy, ngốc tử cũng đã nhìn ra, nàng ta thích Cố Tranh, nàng ta bài xích Nhạc Linh Chi, đêm nay nàng ta lại đây, là cố ý làm cho Nhạc Linh Chi ngột ngạt.
Cố Oánh không nhịn được, bảo đảm với Nhạc Linh Chi: “Linh Chi tỷ tỷ, tỷ đừng nóng giận, ta không biết Tiểu Phượng tỷ là kiểu người như thế, sau này ta không đi tìm nàng ta chơi nữa!”
Nhạc Linh Chi cảm thấy buồn cười, khoa tay múa chân "A… a a!" một hồi với Cố Tranh.
(Một chút việc nhỏ như vậy, ta mới sẽ không để trong lòng, càng sẽ không tức giận, thật ra toàn bộ mọi người cũng không làm sai, cần gì phải vì một mình nàng ta sai mà không vui? Chúng ta giống như khi bắt đầu, vô cùng vui vẻ ăn cơm không được sao?)
Cố Tranh lớn lên đẹp, lại có tài hoa, còn nhỏ tuổi đã chọc đào hoa, một chút cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là nữ tử cổ đại mà cũng dám to gan như vậy.
Cố Tranh thuật lại ý của Nhạc Linh Chi, mọi người lại tận mắt nhìn đến thần sắc không sao cả của Nhạc Linh Chi, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không khí nhẹ nhàng lại quay lại.
Buổi tối, Cố Oánh xung phong nhận việc muốn mang Nhạc Linh Chi đến phòng mình, còn vỗ bộ ngực bảo đảm: “Sau này để ta chăm sóc Linh Chi tỷ!”
Nhạc Linh Chi buồn cười nhìn tiểu cô nương, rốt cuộc là ai chăm sóc ai, phải làm rõ một chút.
Cố Tranh lại nói với Cố Oánh: “Nàng ở phòng của đại ca.”
Nhạc Linh Chi hoảng sợ, muốn cùng ngủ với hắn?
Cố Tranh nói tiếp: “Ta có thể ngủ ở thư phòng.”
Nàng được lấy thân phận tiểu tức phụ của hắn để đón về nhà, theo lý nên ngủ trong phòng của hắn.
Nhạc Linh Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hù chết nàng.
Phòng của Cố Tranh là nơi lớn nhất, rộng thoáng nhất toàn bộ tứ hợp viện, trong phòng ngoại trừ tủ quần áo, án thư, bàn trang điểm, còn có kệ sách.
Giường lớn phong cách cổ, gối thêu hoa, chăn hơi mỏng, tựa như còn lưu lại hơi thở thanh lãnh của thiếu niên.
Có thể bởi vì nguyên nhân thân thể suy yếu, Nhạc Linh Chi mới vừa nằm xuống không lâu liền ngủ mất.
Sau khi đám đệ muội đều đi vào giấc ngủ, Cố Tranh đẩy cửa phòng Cố Minh ra.
Hắn suy trước nghĩ sau, vẫn quyết định nói sự hoài nghi của hắn và Nhạc Linh Chi cho Cố Minh.
Một hồi lâu Cố Minh mới hồi phục tinh thần lại.
“Huynh vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái, người kia bên ngoài không mang cung tiễn, cũng không đeo sọt sau lưng, hắn không phải tới săn thú, cũng không phải tới hái dược liệu, hắn là cố ý tới hại ta!”
“Nhưng mà, ta căn bản là không quen biết hắn, ta cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đắc tội với ai?”
“Đại ca, trong giấc mơ của huynh có mơ thấy là ai muốn hại ta hay không?”
Cố Tranh lắc đầu: “Ta chỉ là mơ thấy đệ bị rắn cắn, khả năng ta mơ thấy cũng chỉ là trùng hợp, nhưng trên thực tế là thật sự có người muốn hại đệ, chúng ta phải đề cao cảnh giác, chân của tam đệ, cũng có khả năng là bị người ta cố ý đánh gãy.”
Cố Minh kinh hãi: “Những người đó không đơn thuần chỉ là muốn hại ta, còn muốn hại một nhà chúng ta?”
Chỉ hại một mình cậu mà nói, cậu cũng không lo lắng như vậy, sau khi cậu có phòng bị, bằng thân thủ của cậu, hẳn là không dễ bị hại nữa.
Nhưng nếu như muốn hại cả nhà cậu, liền có chút khủng bố, các đệ muội còn nhỏ như vậy.