Nhạc Thanh Sơn do dự một chút, vì ích lợi của mình, nên vẫn che lại lương tâm nói láo.
“Linh Chi, con cũng đừng không thừa nhận, khi gia gia nhặt được xà hàm thạch, đã từng nói với cha, còn cho cha xem qua, là hai cục đá mặt ngoài cũng không bóng loáng, bẹp bẹp màu xám, giống như đúc với tam thúc tứ thúc miêu tả.”
“Sau khi gia gia con chết ngoài ý muốn, cha tìm khắp nơi cũng không thấy chúng nó, thì ra là bị con giấu đi rồi, lòng con cũng thật là tàn nhẫn, mặc kệ sống chết của đệ đệ nhỏ tuổi, cha tàn tật, vậy mà đem bảo bối duy nhất trong nhà theo để chiếm làm của riêng!”
Nhạc Linh Chi tức đến cười, đây là cha ruột của nguyên chủ, vì lòng tham của bản thân, trợn mắt nói dối, người cha như vậy, nàng không cần cũng được.
Lúc này, thôn trưởng thôn Linh Sơn cũng được mời lại đây chủ trì công đạo.
“Nhạc Linh Chi, căn cứ luật pháp triều Đại Hạ, nhà mẹ đẻ còn có người ở đó, đúng là con gái đã gả không thể rình coi tài sản nhà mẹ đẻ, nếu xà hàm thạch đúng là của gia gia ngươi, ngươi lại không có nhân chứng chứng minh là gia gia ngươi cam tâm tình nguyện truyền cho ngươi, ngươi phải trả xà hàm thạch lại cho cha ngươi.”
Mọi người đều nhìn Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi tâm bình khí hòa cường điệu.
( Xà hàm thạch thật sự là ta tự mình nhặt được. )
Mọi người mồm năm miệng mười phản bác nàng.
“Không chứng không cứ, một mình ngươi nói cái gì cũng không ai tin, trừ phi ngươi có người làm chứng cho ngươi.”
Nhạc Linh Chi không chút hoang mang, nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn.
( Xin hỏi, gia gia nói với cha là gia gia nhặt được xà hàm thạch khi nào? )
Nhạc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Gia gia con là chết vào mùng bảy tháng sáu, khoảng gần trước khi chết ba tháng, thời gian cụ thể cha không nhớ rõ, nhưng nhớ rõ khi đó mạ ngoài ruộng còn chưa trổ bông.”
( Lúc ấy gia gia nói với cha, tổng cộng nhặt được mấy cục xà hàm thạch? )
Nhạc Thanh Sơn bị hỏi đến nghẹn họng, không dám tùy tiện trả lời.
Ông ta lo lắng Nhạc Linh Chi không chỉ nhặt được hai cục, ông ta sẽ đáp sai lời.
Lưu thị nhanh chóng giải thích thay Nhạc Thanh Sơn: “Có lẽ Thanh Sơn không hiểu y thuật, lão gia tử cũng liền không nói kỹ càng tỉ mỉ cho hắn như vậy, chỉ nói với hắn là nhặt được xà hàm thạch, không nói với hắn nhặt được mấy cục, lúc ấy Thanh Sơn còn nói việc này cho ta, chúng ta cũng không biết xà hàm thạch đáng giá vậy, cho nên sau khi lão gia tử chết, cũng không có tìm chúng nó.”
Nhạc Linh Chi liếc Lưu thị đầy lòng tham một cái, chuyển sang phía thôn trưởng.
( Thôn trưởng đại nhân, tuy khi đó Linh Chi còn nhỏ, nhưng cũng nhớ rõ trước khi gia gia chết một tháng, đã từng đến thôn Trúc Liêu xem bệnh cho một người bị bò cạp độc cắn bị thương, gia gia dùng rất nhiều cách giải độc cho người đó, cuối cùng người đó vẫn chết. )
( Có lẽ việc này rất nhiều người đều nhớ rõ, nếu khi đó gia gia có xà hàm thạch, người nọ sẽ không phải chết. )
Nghe xong Cố Tranh thuật lại, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Việc này đúng là có rất nhiều người đều nhớ rõ, bọn họ chỉ là không biết xà hàm thạch cũng có thể hút cả độc bò cạp ra.
Nhạc Thanh Sơn vốn là trợn mắt nói dối, hiện tại lòi ra, xấu hổ đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Thôn trưởng cho dù có tâm thiên vị giúp Nhạc Thanh Sơn, nhưng muốn ông ta bẻ cong sự thật cũng là không có khả năng, ông ta hung hăng trừng mắt với Nhạc Thanh Sơn một cái, xoay người liền đi.
Lưu thị lại không cam lòng, bạc đến bên miệng nên không muốn từ bỏ: “Trí nhớ Thanh Sơn vẫn không tốt, nhất định là hắn nhớ lầm thời gian!”
Nhạc Linh Chi cười nhạo một tiếng, nhắc nhở bà ta.
( Trí nhớ ông ấy thật sự rất tốt! Ngay cả mạ còn chưa trổ bông cũng nhớ rõ! Ông ấy chỉ là bị gãy chân, chứ không phải đầu óc bị hỏng! )
Lưu thị còn muốn cãi chày cãi cối: “Có thể gia gia ngươi cũng không biết xà hàm thạch còn có thể trị độc bò cạp…”
( Câm miệng cho ta! Bà không được bôi nhọ y thuật gia gia ta! Nếu gia gia của ta dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho bà! )
Cuối cùng Lưu thị bị nghẹn lại, mọi người cũng ngượng ngùng phản bác Nhạc Linh Chi nữa, Nhạc tam thúc và Nhạc tứ thúc còn áy náy đến cúi đầu.
Sao bọn họ lại không tin tưởng lời Nhạc Linh Chi nói đây?
Cuối cùng, Nhạc Linh Chi rất có khí thế “A…… A a” một hồi.
( Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý một bước cũng khó đi, việc này dù là bẩm báo quan phủ, ta cũng sẽ không sợ! Ta còn không sợ nói cho mấy người, xà hàm thạch ở trên người ta, ai có bản lĩnh, cứ việc lại đây đoạt! )
Đương nhiên Cố Tranh cũng là mang theo khí thế thuật lại lời nàng nói một lần.
Mắt thấy Nhạc Linh Chi và Cố Tranh muốn đi, Lưu thị không biết xấu hổ, giữ chặt ống tay áo Nhạc Linh Chi ép nước mắt ra: “Dù xà hàm thạch thật sự là ngươi nhặt, ngươi bán được nhiều tiền như vậy, cũng nên hiếu kính một ít cho cha ngươi…”
Nhạc Linh Chi hất tay Lưu thị ra.
( Ngượng ngùng, ta không định bán xà hàm thạch, cho nên không có tiền hiếu kính ông ấy. )
Cố Tranh thuật lại ý của Nhạc Linh Chi xong, hai người liền rời khỏi thôn Linh Sơn.
Lưu thị hùng hùng hổ hổ, bọn họ coi bà ta như là chó sủa.
Trời dần dần tối đi, dần dần không nhìn rõ đường.
Lúc đầu Cố Tranh là dắt Nhạc Linh Chi đi, sau lại là cõng nàng đi.
Nhạc Linh Chi cũng không từ chối.
Nàng không giống Cố Tranh có võ công, có thể nhìn đêm.
Dù sao Cố Tranh cõng nàng cũng có thể nhẹ nhàng tự nhiên.
Đêm rất yên tĩnh, trên đường núi không có một ai, chỉ nghe được tiếng gió và tiếng xì xào của một vài động vật nhỏ, hai người cũng không nói chuyện.
Ngay khi Nhạc Linh Chi sắp ngủ, Cố Tranh đột nhiên dừng bước chân lại, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, buông Nhạc Linh Chi ra, căng thẳng lại nhỏ giọng nói: “Hình như có người, nàng mau tìm chỗ trốn đi, mau lên!”
Trong đám cây cối phía trước có người đang ẩn trốn, rất có khả năng là hướng về phía hắn tới.
Nhạc Linh Chi giật mình một chút, hoàn toàn thanh tỉnh, xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ gặp phải đánh cướp?
Nàng đang định chui vào lùm cây ven đường, bỗng có hai bóng đen bay về phía bọn họ.
“Linh Chi mau chạy về đi!”
Cố Tranh vừa kêu gọi, vừa dũng mãnh ngăn trở bọn họ, ba người triền đấu ở bên nhau.
Nhạc Linh Chi chạy vài bước trở lại, trốn đến phía sau một cây đại thụ.
Nàng không có khả năng bỏ Cố Tranh một mình trốn chạy.
Tuy rằng kiếp trước nàng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, nhưng nàng cũng không bị doạ nhiều.
Có thể nói, làm bác sĩ thường đều có lá gan lớn, lá gan của nàng là đặc biệt lớn, bởi vì nàng có không gian, trong không gian có các loại vũ khí phòng thân.
Cố Tranh vững vàng quát hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là người nào?”
Hai hắc y nhân cũng không trả lời, chỉ là không ngừng ra chiêu tàn nhẫn.
Thấy hai người liên thủ cũng không vượt qua được phòng tuyến của Cố Tranh, bọn họ liền lui về phía sau vài bước, đồng thời rút trường kiếm từ phía sau lưng ra, lao về phía Cố Tranh.
Trường kiếm sắc bén phát ra ánh sáng sáng ngời ở trong đêm đen, tim Nhạc Linh Chi vọt tới cổ họng.
Tuy rằng võ công của Cố Tranh lợi hại, gần như có thể lấy một địch hai, nhưng đó chỉ là quyền cước công phu, hiện tại hắc y nhân dùng kiếm, Cố Tranh lại là bàn tay trần.
Đao kiếm vô tình, lỡ như Cố Tranh trúng chiêu liền rất rất không ổn.
Mắt thấy Cố Tranh bị buộc đến lui từng bước một về phía sau, Nhạc Linh Chi đã sớm lấy ra một bao thuốc bột từ không gian cầm ở trong tay, sau đó làm bộ kinh hách mà “A…… A a” chạy tới.
“Linh Chi đừng tới đây!” Cố Tranh kinh hãi, liều mạng ngăn lại hai hắc y nhân.
Hai hắc y nhân thấy Nhạc Linh Chi, vậy mà đồng thời từ bỏ Cố Tranh, đồng loạt huy kiếm chém về phía Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi mừng thầm, một nắm thuốc bột ném qua, vừa vặn là thuận hướng gió, phần lớn thuốc bột bay vào mắt, mũi và miệng của hắc y nhân.
Đa phần thuốc bột này là tạo thành từ bột ớt, còn bỏ thêm vôi bột, rơi vào mắt và mũi, cũng không phải là đau bình thường, Nhạc Linh Chi xưng là “Bột tiên phòng sói”.