Lâm Thiếu Nam phá lệ ở lại ăn cơm trưa.

Sau khi ăn cơm trưa, dáng vẻ ông ta nghĩ thông suốt: "Linh Chi, nếu con đã khăng khăng không đi kinh thành, cữu cữu cũng không có lý do ràng buột con đi, ngày mai cữu cữu sẽ trở về kinh thành, nếu ngày nào đó con nghĩ thông suốt muốn đến kinh thành, thì gửi thư cho cữu cữu, cữu cữu lập tức trở về đón con."

Nói xong những lời này, ông ta liền cáo từ rời đi.

Không biết ông ta tùy tiện nói, hay là quên, mà ông ta lại không lưu lại địa chỉ cho Nhạc Linh Chi, Nhạc Linh Chi cũng lười hỏi.

Nhưng nàng nhớ kỹ chi tiết này, cũng xác định cữu cữu này đối với nàng kỳ thật cũng không có bao nhiêu thân tình.

Là cháu gái ruột, cho dù nàng không chịu đi kinh thành với ông ta, ông ta để lại một ít ngân lượng cho nàng, cũng là chuyện thường tình, nhưng ông ta không để.

Bởi vậy có thể suy đoán, ông ta muốn dẫn nàng đi kinh thành, khẳng định có mục đích gì đó.

Mục đích gì đây?

Tiết mục thông thường là gả thay, nhưng suy đoán này hình như rất gượng ép, nàng tuy rằng xinh xắn, nhưng chỉ có mười tuổi, lại là một người câm.

Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao nàng tạm thời sẽ không đi kinh thành.

Bây giờ nàng sẽ đào dược liệu để trị giun.

Trẻ con trong thôn đại bộ phận đều mắc bệnh giun, sau khi chữa khỏi cho bọn họ, người trong thôn lân cận hẳn cũng sẽ tới, những dược liệu này còn xa mới đủ.

Nọc rắn trên người Cố Minh đã hoàn toàn rõ ràng, cậu ở nhà đã bức bối lắm rồi, thấy đại ca bọn họ đi đào dược liệu, cậu cũng muốn đi. 

Cố Tranh kéo cậu sang một bên: "Ta và đệ, nhất định một người phải ở lại trong nhà!"

Cố Oánh còn quá nhỏ, Cố Linh một chân không tiện, nhất định phải có người bảo vệ.

Nếu không phải biết có người muốn hại Cố Minh, buộc hắn bảo vệ đệ muội, có thể hắn đã sớm đi huyện thành bán tranh chữ. 

Cố Minh nói: "Huynh ở nhà, đại tẩu cũng đừng đi, có thể trẻ con trong thôn còn có thể tới đây muốn tẩu khám bệnh, huynh có thể thuận tiện dạy đại tẩu viết chữ, ta và Cố Vũ đi là được rồi, dù sao ta cũng đã nhận ra được dược liệu muốn đào."

Nghĩ đến thân thể Nhạc Linh Chi yếu ớt, leo núi phí thể lực, Cố Tranh liền đồng ý, Nhạc Linh Chi cũng không phản đối. 

Buổi chiều, Cố Tranh gọi Cố Oánh và Cố Linh đến thư phòng, cùng Nhạc Linh Chi luyện chữ. 

Mỗi người một vị trí, Cố Tranh thì cầm một cái thước nhỏ, đi tới đi lui giữa bọn họ, thỉnh thoảng chỉ điểm kiểu chữ của bọn họ, còn dùng thước sửa tư thế ngồi của bọn họ.

Một tiên sinh thập phần nghiêm khắc.

Nhạc Linh Chi rất tự giác, tư thế ngồi đoan trang, chữ viết đoan chính.

Nàng chẳng có cách nào, nếu nàng làm không tốt, bị ăn thước của Cố lão sư, đoán chừng khuôn mặt già nua của nàng không có chỗ để.

Bất tri bất giác, chữ viết dưới ngòi bút của nàng liền xinh đẹp kỳ lạ.

Cố Tranh âm thầm khen ngợi, trực tiếp cầm chữ nàng viết làm mẫu cho Cố Oánh. 

"Đệ nhìn xem, đệ so sánh thử xem, đệ có xấu hổ không? Linh Chi tỷ mới luyện chữ hai ngày, có thể viết tốt như vậy, đệ luyện mấy năm rồi, còn không có một phần công lực của nàng.”

Cố Oánh sau khi so sánh, cười hì hì: "Đó là Linh Chi tỷ thông minh hơn ta!"

Cố Tranh nghiêm mặt: "Đừng bướng! Những chữ này chép cho ta năm mươi lần, không chép xong, không được ăn cơm!"

Cố Oánh không dám phản bác, vội vàng cúi đầu viết chữ.

Có thể thấy được Cố Tranh bình thường thật sự nghiêm khắc.

Chữ Cố Linh viết bình thường, nhưng Cố Tranh cũng không yêu cầu quá cao đối với cậu.

Cố Linh vốn không thích đọc sách, hơn mười tuổi một chút, liền theo Vương lão bản làm ăn ở huyện thành, chạy khắp nơi học buôn bán.

Đừng thấy cậu tuổi còn nhỏ, thật đúng là làm ăn.

Đầu óc cậu linh hoạt, nhiều ý tưởng quỷ quái, kết bạn cũng rộng, được Vương lão bản rất yêu thích, đi đâu cũng dẫn theo cậu, có một lần còn dẫn cậu đi qua kinh thành.

Sau khi cậu bị người ta đánh gãy chân, Vương lão bản còn tới thăm cậu vài lần, chỉ riêng bạc đã tặng hai trăm lượng, sau đó thấy cậu không có hy vọng đứng lên được, mới không trở lại.

Tới buổi tối, quả nhiên lại có mấy thôn dân đưa hài tử đến cho Nhạc Linh Chi xem bệnh.

Cộng thêm đăng ký buổi trưa, tổng cộng có sáu tiểu hài tử.

Ngày hôm sau, Nhạc Linh Chi rời giường từ sớm, phối hợp dược liệu xong, đun một nồi nước thuốc nhỏ, thêm đường.

Sau đó căn cứ tình huống của mọi người, phân chia chén thuốc xong, tận mắt nhìn thấy bọn họ uống hết, sau đó lại để Cố Vũ không ngại phiền lụy, dặn đi dặn lại bọn họ những việc nên chú ý.

Ăn cơm trưa xong, Cố Minh lại mang theo Cố Vũ đi lên núi đào dược liệu.

Vào buổi chiều, có người đưa tin tới, nói cha Nhạc Linh Chi bị bệnh, sắp không xong, bảo nàng nhanh về nhà một chuyến, còn có thể gặp mặt lần cuối cùng.

Điều đầu tiên Nhạc Linh Chi nghĩ đến rằng có thể là Lưu thị lừa nàng trở về hay không?

Hôm trước cũng không nghe nói cha nàng bị bệnh, sao lại lập tức bệnh đến sắp không xong?

Điều thứ hai nàng nghĩ đến, có thể là Lưu thị ác độc sinh ra can đảm, dùng thuốc hạ độc cha nàng?

Nếu là tình huống thứ hai, cho dù như thế nào nàng cũng phải trở về một chuyến.

Cố Tranh đương nhiên là đi cùng nàng.

Trước tiên tìm được Cố Minh và Cố Vũ ở trên núi, gọi bọn họ nhanh về nhà.

Nhạc Linh Chi lo lắng đêm đó cũng không về được, đã phối hợp xong dược liệu cho ngày hôm sau, dặn dò Cố Vũ nấu theo phương thức của nàng, sau đó phân chia như nàng đã sắp xếp.

*

Trời sắp chạng vạng, Nhạc Linh Chi và Cố Tranh đã về thôn Linh Sơn.

Quả nhiên Lưu thị lừa Nhạc Linh Chi trở về.

Ngày đó sau khi ra khỏi nhà Cố Tranh, Nhạc nhị thúc hung hăng mắng bà ta: “Thật vô dụng, vậy mà bị lời của một tiểu nha đầu kiểm soát! Ngươi quên mất nó là người câm à? Mặc dù nó thật sự biết quan hệ của chúng ta, nó cũng không nói rõ, chúng ta hoàn toàn có thể cắn ngược lại bọn nó là vu khống!”

Lưu thị ngẫm lại, cũng thật hối hận.

Lúc này đây, bà ta nửa điểm cũng không sợ Nhạc Linh Chi sẽ nói ra cái gì.

Cha Nhạc Linh Chi Nhạc Thanh Sơn có bị bệnh, nhưng chỉ là phong hàn, có chút ho khan mà thôi.

Trong phòng có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều là người của Nhạc gia.

Lưu thị một phen nước mũi một phen nước mắt mà khóc lóc kể lể.

“Mọi người đều tới bình luận phân xử, nhà của chúng ta còn nam đinh, cha của Linh Chi cũng chưa có chết, bảo bối lão gia tử để lại, dù thế nào cũng không tới phiên một đứa con gái đã gả đi kế thừa!”

Nhạc nhị thúc lập tức lên tiếng ủng hộ Lưu thị: “Khẳng định không tới phiên một đứa con gái đã gả kế thừa! Trừ phi trong nhà không còn ai!”

Lưu thị tiếp tục khóc lóc kể lể: “Nhưng hiện tại xà hàm thạch lão gia tử để lại, lại ở trong tay Linh Chi!”

Mọi người đều nhìn về phía Nhạc Linh Chi.

Lúc này Nhạc Linh Chi mới hiểu rõ mục đích Lưu thị lừa nàng về nhà.

Nàng kéo ống tay áo Cố Tranh một cái, Cố Tranh liền giải thích thay nàng: “Linh Chi nói rồi, xà hàm thạch là nàng tự mình nhặt được, cũng không phải gia gia nàng để lại cho nàng, việc này Nhạc tam thúc và Nhạc tứ thúc có thể làm chứng.”

Nhạc tam thúc và Nhạc tứ thúc gật gật đầu: “Lúc ấy chúng ta cũng đã hỏi linh chi có phải đại bá gia để lại hay không, nhưng Linh Chi lắc đầu nói không phải, lúc ấy Cố Tranh cũng là giải thích như vậy.”

Nhạc nhị thúc mắng hai đệ đệ: “Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ à, khuỷu tay quẹo ra ngoài! Biết rõ là bọn họ bịa lời nói dối, lúc ấy cũng không vạch trần bọn họ!”

Nhạc tam thúc nói thầm: “Lúc ấy chúng ta cũng không biết xà hàm thạch đáng giá như vậy, vậy mà giá trị 500 lượng bạc.”

Nhạc Linh Chi buồn cười trong lòng, trách không được đến giờ Lưu thị mới đến đoạt xà hàm thạch, thì ra là mới biết được giá quản sự tiệm thuốc đưa ra.

Lưu thị mời nhiều người như vậy vây quanh nàng, chỉ sợ là đã hứa cho bọn họ chỗ tốt, nếu nàng không giao cục đá ra, những người này hẳn là toàn bộ đều sẽ ngăn cản nàng không cho đi.

Nàng nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “A…… A a?”

( Cha cũng không tin nữ nhi nói sao? )

Cố Tranh như thường lệ, làm phiên dịch cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play