So với cuộc sống nhàn nhã xem phim và uống trà của họ thì những người bị kẹt ở nhà do bão cát lại vô cùng lo lắng. Họ ăn cả những thứ có thể không ăn được để cho qua cơn đói, tệ hơn là họ đã hướng sự chú ý của mình trên cơ thể của người khác. Nếu không có cửa chặn lại, những người già yếu, bệnh tật, tàn tật đều đã chết dưới tay đồng loại của mình rồi.
Sáu giờ chiều, Cố Thần Lan lên lầu ăn cơm, anh còn đang thắc mắc tại sao lâu như vậy không thấy hai con thây ma.
"Có lẽ là vào hành lang rồi." Ngoài tô mì ra, cô còn đưa mấy quả trứng cho Cố Thần Lan: "Khi đói có thể luộc trứng ăn cho no bụng."
Cố Thần Lan gãi đầu hơi ngượng ngùng cười nói: "Ừm... Ở nhà tôi không có nồi, tôi không biết nấu ăn nên cũng chưa chuẩn bị gì, tốt nhất là để ở đây cho cô đi.”
"Được." Tống Vũ Sênh lấy lại mấy quả trứng rồi đưa cho Tiêu Cát ở phía sau.
Cố Thần Lan đối mỉm cười thân thiện với Tiểu Cát, anh vẫy tay với cô bé rồi nói: "Xin chào, cô bạn nhỏ."
Tiểu Cát cúi đầu không nhìn anh rồi nhỏ giọng đáp lại: “Chào anh.”
“Lúc ở trong nhà, tôi không nhận ra gió mạnh đến mức nào nhưng vừa bước ra hành lang tôi nhân ra cơn gió này mạnh đến vô lý, cũng không biết vật tư dự trữ có đủ dùng đến khi gió ngưng thổi không nữa." Vẻ mặt của Cố Thần Lan lo lắng nhưng anh cũng không quên an ủi Tống Vũ Sênh: "Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, có lẽ chỉ hai ba ngày nữa là gió ngừng, chúng ta có thể lái xe đến một nơi xa hơn, đến lúc đó chắc có lẽ chúng ta sẽ tìm được nguồn cung cấp vật tư.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT