Cuộc gọi trong nhóm đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc hỗn loạn.
Ngoại trừ tiếng khóc thét chói tai chỉ còn có thể nghe thấy mấy câu quát lớn yêu cầu duy trì bình tĩnh.
Nhưng lúc này đã không còn ai nghe lời bọn họ nữa.
Người xuống lần thứ hai đều chỉ muốn tranh cướp đồ, buông bỏ cảnh giác, tưởng bãi đỗ xe đã không còn nguy hiểm nữa, cũng không thèm kiếm gì để phòng vệ.
Thứ nguy hiểm không chỉ là thây ma, mà vì bọn họ cũng đều là bom hẹn giò.
Cửa thang máy chật kín, ai cũng vội vàng chạy trốn.
Một số đã chui vào trong thang máy, một số còn đang chen lấn xô đẩy.
Người bên trong vội vàng đẩy người ra ngoài, còn người bên ngoài thì liều mạng chạy vào bên trong.
Kết quả chỉ càng thuận tiện cho thây ma xông lên cắn xé một lượt.
Lưu Tử Hào và Cung Tư Kiệt cách thây ma biến dị khá xa.
Chờ tới khi bọn họ chạy tới muốn giải quyết tận gốc thì đã có bảy tám người bị cắn.
Trong lúc hỗn loạn cũng không ai biết người bị cắn đã lén chạy tới chỗ nào.
Họ biết nên tập trung tại chỗ để điều tra, nhưng nhu cầu được sống quá cao, không ai dám mạo hiểm tính mạng của mình đứng xếp hàng ở chỗ này.
Nói không chừng lúc sau sẽ lại có người biến dị.
Vốn dĩ đám người tách ra vì tiêu diệt thây ma, nào ngờ một sự cố dẫn tới một sự cố còn lớn hơn. Kết quả không chỉ mở rộng nguy hiểm mà còn mở rộng phạm vi.
Cuối cùng những hộ gia đình trong tiểu khu cũng phải trả giá vì khinh địch.
Virus thây ma ẩn nấp trong mỗi con người không có dị năng. Điểm đáng sợ nhất là thời gian ủ bệnh của nó không ổn định, có người chỉ hai ba ngày sau khi thiên thạch rơi xuống trái đất sẽ biến dị, có người thì kéo dài tới tận hôm nay, còn có một nhóm người đã bị lây nhiễm nhưng vẫn không khác gì người thường.
Chuyện xảy ra trong bãi đỗ xe khiến khí thế thành viên trong nhóm trầm xuống. Những người vốn còn hi vọng đợi gió dừng sẽ tập hợp đi tìm vật phẩm giờ lại yên lặng tự mình cách ly với các thành viên trong gia đình.
Thời gian đã tới 12 giờ 30 phút. Tống Vũ Sênh không tiếp tục coi những tin nhắn chán nản trong nhóm nữa. Sau khi thu hoạch cải trắng xong, cô nhắm hai mắt lại, thong thả xoa huyệt Thái Dương.
Thời gian dài cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại khiến cô có chút đau đầu. Dù sao trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có tin tức gì hữu dụng, cô chỉ cài đặt nhóm trưởng thành quan tâm đặc biệt sau đó đi rửa mặt.
Đêm trước cô và Tiểu Cát có thể tạm chấp nhận ở trên sô pha, hôm nay cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật ngon trên giường rồi. Rửa mặt xong bọn họ lập tức chui lên giường.
Lúc Tống Vũ Sênh mơ mơ màng màng sắp ngủ, Tiểu Cát nằm sát mép giường nhìn xuống căn nhà phía dưới. Dưới giường cô chính là phòng ngủ chính của căn nhà đó, nhưng giờ cô lại chỉ thấy có một người đàn ông.
Người đàn ông đó đang kiểm kê vật phẩm.
Nhà anh ta có hai đứa nhỏ. Đồ cho đứa nhỏ còn hai hộp sữa bột và một vài túi đồ ăn dặm cho trẻ sơ sinh. Đứa lớn khá tham ăn, trong nhà cất giữ không ít đồ ăn vặt.
Người đàn ông ôm tất cả vào trong phòng ngủ, kiểm kê từng thứ một. Ngoại trừ đồ ăn vặt, tủ lạnh của anh ta đã đầy ắp đồ. Đống rau dưa mà dì giúp việc mới mua tới hôm trước đủ để một mình anh ta kiên trì ăn tới khi gió ngừng thổi.
Nhưng anh ta còn có con trai...
Người đàn ông do dự nhìn chằm chằm số đồ ăn không còn nhiều lắm, trên mặt chợt lóe lên chút không nỡ, nhưng cuối cùng bản tính ích kỉ vẫn chiếm thế thượng phong. Anh ta đi tới một gian phòng ngủ khác, lắng nghe tiếng la “con muốn mẹ” nho nhỏ rồi lại đóng cửa phòng ngủ lại, hoàn toàn ngăn cách tiếng của đứa con trai ở trong phòng.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, người đàn ông nhẹ thở phào một hơi như trút bỏ được gánh nặng. Tiểu Cát nhìn tới khi người đàn ông ra khỏi phòng ngủ xong bèn xoay người nằm sang bên cạnh Tống Vũ Sênh, chậm rãi vươn tay túm chặt vạt áo cô.
Cô bé chỉ có thể nhìn thấu một tầng chướng ngại vật, dĩ nhiên cũng không thể nhìn xem tình hình của cậu bé bị ba nhốt vào trong tủ quần áo.
Tống Vũ Sênh sắp đi vào giấc ngủ ôm chặt lấy Tiểu Cát theo bản năng. Cô ôm lấy cô bé, mê mang an ủi: “Đừng sợ, không sao, chị đây rồi...”
Tiểu Cát thoáng sửng sốt, sau đó nằm trong lòng cô khẽ gật đầu. Điểm hảo cảm của cô bé cũng tăng thêm hai điểm, biến thành 46.
Lúc này Cố Thần Lan dưới lầu đã đói đến mức kiệt sức. Anh đi vào phòng chứa đồ, nhìn một đống sản phẩm dưỡng da kia. Lần đầu tiên trong đời anh thấy hối hận vì làm một blogger review sản phẩm dưỡng da mà không phải blogger ẩm thực.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một gói mì ăn liền nằm trong một góc, Cố Thần Lan mừng như điên, lập tức đi nấu. Trước khi anh sợ nấu sẽ làm mì mềm ra, nhưng bây giờ anh lại hận không thể ngâm một gói thành hai gói.
Người bị cắn ở bãi đỗ xe sau khi trở về còn chút lương tâm, hiểu rõ tình hình của mình nên đã tự khóa trái mình trong phòng ngủ, không hề có ý định đi hại người. Có người còn ôm tâm lý may mắn làm như không sao ở chung với người nhà.
Đêm nay đã định là một đêm hỗn loạn.
Hiếm khi Tống Vũ Sênh có được một giấc ngủ ngon dù cho tiếng gió đang gào thét ngoài cửa sổ, cô vẫn có thể ngủ một mạch tới sáng.
Mới 6 giờ rưỡi sáng hôm sau, sau khi thu hoạch cải trắng xong Tống Vũ Sênh đã hoàn toàn tỉnh táo. Tiểu Cát vẫn còn đang ngủ bên cạnh cô, cô cẩn thận xốc chăn lên, xỏ dép lê rồi đi vào phòng bếp, vớt đậu đỏ đã ngâm hôm qua vào trong nồi.
Đậu đỏ, gạo lứt, đậu phộng và táo tàu đã được bỏ vào trong nồi cơm điện nấu chín, cô cũng tận dụng thời gian này đi đánh răng rửa mặt.
Có lẽ vì đã quen nghe tiếng gió ngoài cửa sổ nên cô lập tức nhận ra tiếng gió đã ít đi, nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ.
Còn nửa tiếng nữa mới nấu xong cháo, cô lại lướt tin nhắn trong nhóm như thường lệ. Cô bất ngờ phát hiện ra trong nhóm lại có thêm mấy giả dị năng. Lướt tin nhắn trong nhóm mới biết được anh ta là người thường bị cắn ngày hôm qua.
Sau khi bị cắn, anh ta đã giải thích tình hình với người nhà, cũng định nhốt mình trong phòng tránh ra ngoài làm hại người. Không ngờ người nhà vốn định ở chung vui vẻ lại một lòng ép anh ta đi tìm chết.
Đuổi ra hành lang thì sợ có tai họa ngầm, nhốt trong phòng thì sợ anh ta phá khóa cửa, cách tốt nhất chính là nhảy lầu, vừa bảo đảm an toàn cho người nhà lại vừa không ra ngoài gây tai họa cho người khác.
Vào lúc anh ta đang định nhảy từ tầng 19 xuống lại bất ngờ phát hiện dị năng khống chế gió của mình đã thức tỉnh.
Người nhà vừa rồi còn tỏ ý thù ghét, cô vợ xinh đẹp như hoa của anh ta cũng cười trong nước mắt nhào về phía anh ta. Nước mắt là thật, may mắn là thật, nhưng thù ghét muốn anh ta đi tìm chết ban nãy cũng là thật. Mắt thấy ba mẹ vợ vui mừng vỗ vai anh ta, anh ta cũng không thèm tính toán thật thật giả giả.
Dù sao thì trong tận thế cũng không có ai đáng tin, mọi người đều có mưu đồ và toan tính của riêng mình. Có thêm một kẻ thù không bằng có thêm một phần bảo đảm. Người đàn ông im lặng một lát, cuối cùng cũng không từ chối cái ôm của vợ.
Có nhà vui nhưng cũng có nhà buồn, bọn họ ăn mừng ở đây, nhưng những nhà còn lại thì khó thoát được vận rủi. Thậm chí còn có nhiều người vĩnh viễn không đăng bài trên tài khoản WeChat nữa, cũng có những người nén đau đớn mà báo tin rằng người thân họ đã gặp nạn và giờ đang bị nhốt trong kho.
Đã đến 7 giờ rưỡi, Tiểu Cát rửa mặt xong thì đi ra từ phòng ngủ, cô bé đến bên cạnh Tống Vũ Sênh với vẻ mặt trầm ngâm.