Sau khi cô giúp Tiểu Cát sấy khô tóc xong, Tiểu Cát chủ động đứng dậy cầm lấy máy sấy trong tay cô, kiên nhẫn giúp cô chải lại mái tóc dài.
Tuy tóc ngắn khá tiện nhưng mái tóc dài này chứa đựng nhiều hồi ức về bà ngoại nên cô tiếc không nỡ cắt, chỉ đành bỏ ra nhiều thòi gian hon để sấy khô.
Trước kia trong nhà không có máy sấy, cô cũng không có kiên nhẫn sấy tóc, đã mấy lần cô định cắt di cho nhẹ.
Nhưng vì nhung nhớ bà ngoại, cô cảm thấy con gái vẫn nên để tóc dài.
Mỗi lân cô để tóc ướt ngồi xem TV, bà ngoại đều lấy ghế ra ngồi phía sau cô, cầm khăn lông thong thả lau, vừa lau vừa hỏi cô chuyện ở trường học.
Hành động của Tiểu Cát làm cô nhớ lại quá khứ, chuyện xưa tích góp trong lòng giờ chậm rãi hiện lên khiến cô tưởng niệm, lại thêm vài phần cảm động.
Tóc cô không quá dày, chỉ sau khoảng hai phút là đã khô.
Cô tùy tiện cầm lấy một cái kẹp kẹp lên sau đó đưa Tiểu Cát đi ăn cơm.
Còn chưa tới phòng ăn cô đã nghe thấy tiếng bụng Tiểu Cát kêu lên. Mỗi lúc như vậy Tống Vũ Sênh đều có cảm giác có thành tựu. Cô nhéo nhẹ chóp mũi Tiểu Cát, cười nói: “Em ngồi đi, cơm sắp được rồi.”
Tiểu Cát khó giấu được sự ngại ngùng trên mặt, cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi trên ghế ăn cơm.
Tống Vũ Sênh múc thịt bò trong nồi ra, chia mỗi người một chén lớn. Thấy Tiểu Cát ăn uống ngon miệng, cô vốn không đói bụng nhưng cũng ăn thêm nhiều.
Việc ăn cơm với ai đó và ăn một mình có sự khác biệt rất lớn. Vốn dĩ có thể ăn hai bữa thịt bò nhưng lại bị hai người ăn hết trong một bữa.
Tống Vũ Sênh ăn uống no nê thì chui lên sô pha ngồi không chịu nhúc nhích. Tiểu Cát cũng mau chóng dọn dẹp rửa chén.
Cô xoa xoa chóp mũi, cảm giác như mình là một chị gái ác độc bóc lột sức lao động của trẻ em.
“Tiểu Cát à...” Cô kéo dài giọng điệu, muốn kêu Tiểu Cát trở về phòng khách nghỉ ngơi nhưng lại bị Tiểu Cát cắt ngang.
“Không sao, chị Vũ Sênh, em sẽ rửa xong ngay.”
Được rồi, Tiểu Cát ngoan ngoãn tới nỗi khiến cô càng lười biếng hơn.
Tống Vũ Sênh ăn không ngồi rồi bắt đầu lướt điện thoại theo thói quen. Trước tiên cô bắt đầu lục soát tin nhắn của hai quản trị viên trong nhóm, sau khi không tìm thấy tin nhắn gì có giá trị, cô bắt đòi tìm hiểu tình hình trên các trang web khác.
Vừa thấy lại khiến bất an trong lòng cô tăng lên.
Chỗ bọn họ có bão cát, còn những nơi khác không có nhiệt độ cao bất thường thì lại có mưa lớn. Thậm chí có nơi còn xuất hiện mưa đá to như cái bát, đập chết không ít thây ma đi lảng vảng trên đường.
Cũng không phải tin tức gì tốt. Thời tiết đột nhiên bùng nổ ác liệt khiến cho sinh hoạt của mọi người bị giới hạn ở trong phòng, sự cô lập này cũng đã khiến việc tiếp tục sản xuất của người dân bị trì hoãn vô thời hạn.
Ngoại trừ mưa và gió lốc ở ngoài, hầu như thời tiết chỉ ảnh hưởng tới loài người. Bởi vì thây ma không sợ nóng hoặc mưa lớn, chúng sẽ không bị bệnh, cũng không mất nước do nóng.
Trong khi loài người đang bất lực cuộn tròn mình trong phòng, đám thây ma lại có thể lặng im lảng vảng vào từng ngóc ngách trong thành phố.
Tai họa trời giáng xuống lần này giống như kế hoạch thanh tẩy loài người trên hành tinh xanh. Bọn họ từng dùng bê tông cốt thép tàn phá bề mặt hành tinh xanh, cũng mạnh bạo cướp đoạt phạm vi sinh sống của các sinh vật khác như chủ nhân thật sự của hành tinh xanh.
Nhưng ở trước mặt thiên tai, bọn họ lại yếu ớt như thế. Chỉ một cơn đại hồng thủy đã đủ để rửa sạch mọi dấu vết tồn tại của loài người.
Nỗi sợ hãi về những điều không biết đè nặng trong lòng mọi người, thậm chí có những người còn không suy xét được sâu xa như vậy. Thời gian một ngày đủ để một bộ phần người dân đói tới mức nổi điên. Cuộc sống quá nhanh và tiện lợi đã làm cho năng lực tự gánh vác của con người bị thoái hóa. Những người chỉ dựa vào cơm hộp để sống chỉ có thể chịu đói bụng.
Nếu ngày mai gió còn không ngừng, sẽ có người vì đồ ăn mà bí quá hóa liều.
-------------------
Bóng đêm đen tuyền, gió và cát bụi mạnh mẽ va đập vào cửa sổ tạo nên những tiếng vang rất nhỏ.
Theo sự ác liệt không ngừng của thời tiết, những thành viên trong tiểu khu cũng càng ngày càng chán nản. Số người trong nhóm lục tục tăng thêm tới hơn 400 người. Người cũ người mới mau chóng khiến số lượng tin nhắn tăng lên 999+
Những người muốn đổi vật phẩm đều tập trung trong cùng một tòa nhà. Tiếng than của người dân tòa nhà số 7 dậy trời, dù có vật phẩm cũng không thể đổi.
[Thủy sản vương ca tòa nhà số 7] Mạnh hoành có đó không? Thây ma còn ở trước cửa nhà anh không? @ Mạnh Hoành tòa nhà số 7.
[Mạnh Hoành tòa nhà số 7] không còn nữa, cũng không biết chúng nó đi đâu rồi. Đi WC xong quay lại đã không thấy tăm hơi nữa.
[Từ Mai tòa nhà số 7] Sao con người anh lại như vậy? Sao không có chút trách nhiệm nào cả vậy? Anh đang có ý định hại người à! Trong tòa nhà này có bao nhiêu người, bị một mình anh liên lụy tới nỗi dù có vật phẩm cũng không thể đổi!
[Tống Tường tòa nhà số 7] Tôi muốn hỏi nhóm trưởng một chút, có thể ưu tiên giải quyết chuyện thây ma ở bãi đỗ xe không? Mặc kệ gió vẫn chưa ngừng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm. Huống chi hầu như mọi người đều bị đói, càng kéo dài càng không có sức, không bằng nên sớm giải quyết một chút.
[Người dân tòa nhà số 6] Tôi đồng ý! Mau chóng giải quyết cho thỏa đáng đi!
[Người dân tòa nhà số 3] Chẳng lẽ các người không thấy gió càng lúc càng lớn sao? Với tình hình này, có thể duy trì được mạch điện hay không là cả một vấn đề. Nếu cúp điện bãi đỗ xe sẽ không có đèn, tới lúc đó không thấy đường không phải là chịu chết sao?
[Cung Tu Kiệt (hệ lửa)] Mọi người nói rất đúng, vấn đề mạch điện là quan trọng nhất. Như vậy đi, nếu không có ai dị nghị, sau một tiếng nữa chúng ta xuất phát. Một tiếng này mọi người cố gắng tìm đồ bảo vệ toàn thân, đừng để bị thây ma cắn. Tôi và anh Lưu sẽ thống kê lại số người. Mọi người sau khi xuống tầng một thì đừng ra cửa. Sau khi mọi người đã vào chỗ thì lấy cửa thang máy số 4 làm vị trí tập trung.
Tống Vũ Sênh có chút hứng thú. Cô ngồi thẳng người trên sô pha, bắt đầu xem tình hình trong nhóm.
Một giờ rất nhanh đã trôi qua, trong nhóm có tiếng người nói chuyện, hầu hết mọi người đều đeo tai nghe bluetooth để nghe phân phó trong nhóm.
Người nhà ở tòa nhà số 2 và tòa nhà số 5 ban nãy còn kêu khóc trong nhóm giờ đã bật vô âm tín. Trong danh sách call trong nhóm cũng không có avatar của hai người họ, có người suy đoán có lẽ bọn họ đã tự xuống tìm người.
Lời này đổi lấy một số lời lên án công khai của số đông người dân. Ở thời điểm này mà đơn độc tiến vào bãi đỗ xe chính là tự tặng đầu người cho thây ma. Số lượng thây ma càng lúc càng tăng, người đi giết thây ma cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Nhưng bất luận bọn họ có @ hai vị người nhà kia thế nào, tất cả đều không nhận được lời đáp trả. Theo tình hình này, có lẽ đã đi xuống lầu.
Không đề cập tới những người trong nhóm đang tức tới mức nào, nhóm người cầm chày, cán bột và dao phay xuống tầng đã khẩn trương tới nỗi đổ mồ hôi tay.
Cung Tu Kiệt ở tòa nhà số 4, tầng 13, vừa hay là đi thang máy thứ nhất. Chờ khi thang máy xuống tới tầng 1, bên trong đã có năm người đàn ông trưởng thành.
Sau khi tiết lộ danh tính, anh mau chóng nhận được ủng hộ của những người xung quanh. Thấy còn một giây cuối là tới giờ hẹn, Cung Tu Kiệt dẫn đầu mở thang máy ra.
Mọi người căng thẳng đề phòng, nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi vào đủ loại vũ khí. Tất cả đều thả nhả động tác, dựa lưng vào cửa thang máy chờ động tĩnh.