Vừa mới cầu đừng quá râu ria đã lập tức tặng cho cô một món đồ không dùng được.
Tận thế tặng cô một quặng mở, là kêu cô đào khoáng thạch ra đánh thây ma sao?
Nhưng đã vậy rồi, Tống Vũ Sênh chỉ có thể tiếp nhận.
Icon để click mở quặng mỏ là một cái hình chibi cử động đơn giản nằm ở bên phải.
Phía dưới có một đường ray kéo dài tới tận cùng, trên đường ray có một cái xe quặng nhỏ, bên trong còn có mấy cây cuốc và búa giống trong phim hoạt hình.
Phía bên phải còn bốn cái icon.
Ba cái đầu theo thứ tự có màu vàng, trắng và tro đen.
Phân biệt ra là: Khoáng thạch cấp A, khoáng thạch cấp B và khoáng thạch cấp C.
Icon còn lại phía dưới cùng là cái kho hàng hình cái rổ mà cô quen thuộc.
Vô dụng thì cũng vô dụng rồi, bây giờ vô dụng chưa chắc về sau cũng vô dụng, dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ mới cấp 1.
Tống Vũ Sênh bấm vào cái xe đẩy ở cửa quặng mỏ, ngay sau đó có thông báo đầu tiên hiện lên:
[Không đủ nhân lực, xin hãy mau chóng tăng độ hảo cảm của bạn đồng hành lên 50%.]
“...”
Độ hảo cảm của Tiểu Cát chỉ mới 44%, chưa tới 50%. Ngay cả đào khoáng thạch ném thây ma cũng không được.
Cuối cùng Tống Vũ Sênh cũng phải chấp nhận, bò lên khỏi mặt đất. Ít nhất hệ thống này đã giúp cô sống sót, còn mong thêm gì chứ?
Chỉ một lúc, thây ma đã bị cây dây leo hấp thu xong. Sau khi cây dây leo thu lại, Tống Vũ Sênh cảm thấy có một dòng nước ấm yếu ớt chảy vào trong cơ thể, nhưng cô còn chưa kịp cảm nhận kĩ càng thì cảm giác đó đã biến mất.
Cô nhìn chút máu còn vương lại trên mặt đất, cũng hiểu ra chút mối quan hệ giữa cây dây leo và thây ma. Khi nó gặp thây ma sống sẽ không có bất kì phản ứng gì, nhưng lại có thể cắn nuốt thi thể thây ma, chuyển hóa thành năng lượng gì đó vận chuyển vào bên trong cơ thể cô.
Tuy không phải cô trực tiếp ăn thây ma, nhưng đúng là cây dây leo đã chuyển hóa nó qua cơ thể cô. Nghĩ tới chuyện trong cơ thể cô còn có xác của một con thây ma không đầu, cô lập tức cảm thấy nổi da gà.
Tống Vũ Sênh cố đè nén lại không cho mình suy nghĩ nhiều. Cô mở vòi sen ra bắt đầu rửa sạch máu trên đất. Sau khi rửa xong, cô tiện thể tắm luôn.
Bây giờ đã có điện nước, gió bên ngoài vẫn thổi mạnh như cũ mà cô vẫn có thể thoải mái ngâm bồn tắm nước ấm, vừa không cần lo lắng về đồ ăn cho ngày hôm sau, vừa không cần lo bạn đồng hành sẽ biến thành thây ma. Cuộc sống sao lại tốt đẹp tới vậy, quặng mỏ sao lại đáng yêu tới vậy.
Tống Vũ Sênh ngâm mình trong nước ấm còn tiện tay thu hoạch hai cây cải trắng. Sau đó cô cẩn thận quan sát ba loại khoáng thạch khác nhau. Dựa theo tình hình cụ thể và sự giải thích tỉ mỉ, sẽ có nhiều loại khoáng thạch được chia vào ba cấp bậc này. Chỉ cần cùng chung một cấp bậc có thể tùy tiện thay đổi khi sử dụng, trông cũng vô cùng thuận tiện.
Sau khi tắm rửa xong, cô quấn tóc lên, lau khô nước trên người, nhân tiện còn đắp mặt nạ, mặc vào bộ quần áo ngủ mềm mại rộng thùng thình. Toàn thân cô lập tức trở nên thoải mái.
Tống Vũ Sênh đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn về phía Tiểu Cát trong phòng khách, khẽ cất cao giọng: “Tiểu Cát, em muốn đi tắm không?”
Tiểu Cát lê đôi dép “loẹt quẹt
tới, gật đầu với cô rồi nói: “Em muốn tắm.”
“Được.” Tống Vũ Sênh xoa xoa khuôn mặt Tiểu Cát. Do đang đắp mặt nạ nên cô không thể nói chuyện bình thường được, chỉ khó khăn nói: “Chị giúp em xả nước.”
Khi cô điều chỉnh nhiệt độ nước xong, Tiểu Cát cũng đã quấn khăn tắm đi tới. Trông cô bé trắng tới mức lóa mắt.
Da Tống Vũ Sênh vốn đã rất trắng, nhưng cô trắng theo kiểu của người da vàng. Dưới làn da mềm mại là phần cơ bắp khỏe khoắn, tràn đầy sức sống.
Còn Tiểu Cát lại trắng như kiểu bị mất máu, còn có phần hơi xanh xao. Làn da cô bé quá mỏng, gần như có thể nhìn thấy những mạch máu đan xen như mạng nhện.
Tống Vũ Sênh vươn tay sờ vào cánh tay cô bé, hơi nhíu mày nói: “Em gầy quá, đi tắm trước đi, chị làm đồ ăn ngon cho em.”
Tiểu Cát ngẩng đầu lên nhìn cô. Khi nhìn thấy sự thương xót trong mắt cô, có một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trong trái tim lạnh lùng của cô bé.
Tống Vũ Sênh đã rời khỏi phòng ngủ, Tiểu Cát mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt lại. Cô bé đứng nhìn hồi lâu, phải mười mấy phút đồng hồ sau mới tháo áo tắm dài ra bước vào bồn.
Một quả bóng màu cầu vồng bị ném vào trong bồn tắm, nước sóng sánh tạo nên những vằn nước bảy màu trông rất đẹp mắt. Tiểu Cát không để ý tới, nhưng cô bé biết đây là Tống Vũ Sênh cố ý bỏ vào cho cô bé chơi.
Phía dưới mặt nước là cơ thể của Tiểu Cát. Áo dài tắm đã che khuất những vết thương và vết sẹo dày đặc trên người cô bé, đặc biệt là hai ba vết bị phỏng do tàn thuốc để lại ở phía sau lưng.
Tống Vũ Sênh bất ngờ vì Tiểu Cát dễ dàng đồng ý đi với cô nhưng cô lại không biết, trước khi gặp được cô, tuy Tiểu Cát đang sống ở trần gian nhưng cuộc sống lại không khác gì ở địa ngục. Tống Vũ Sênh tới không chỉ cho cô bé một cơ hội sống trong tận thế mà còn là con đường mới thoát khỏi địa ngục.
Tống Vũ Sênh đang ở trong phòng bếp cũng không biết mọi thứ xảy ra trên người Tiểu Cát. Cô không lo ăn uống của mình, nhưng Tiểu Cát gầy gò lại khiến cô thương xót, một lòng một dạ muốn bồi bổ cơ thể cho cô bé.
Vừa hay bên ngoài gió cát đầy trời, dù mùi đồ ăn có bay ra ngoài cũng sẽ bị thổi mất nhanh chóng.
Cô gỡ mặt nạ trên mặt ra sau đó rửa tay rồi bắt đầu lấy thịt bò ở trong tủ lạnh ra. Thịt bò đông lực không dễ cắt nhưng cô dùng chút sức là đã giải quyết được. Sau khi cắt thịt bò thành miếng, cô bỏ vào trong nước rồi đi tới phòng để đồ lấy nguyên liệu nấu ăn khác.
Những vật dụng hàng ngày được mua lần thứ hai để khá bừa bộn, nhưng được cái có nhiều loại. Tống Vũ Sênh lấy từ bên trong ra một túi táo đỏ khô và một hộp nấm Khẩu Bắc, sau đó lại lấy hành và cà rốt trong tủ lạnh ra.
Phải nói Tống Vũ Sênh rất hài lòng với đợt cung cấp vật phẩm thứ hai. Cần phải biết tuy rau củ đắt hơn đồ hộp nhưng cái này dễ cất trữ, lấy ra nấu cũng rất tiện.
Cô cắt nhỏ hành, cắt miếng củ cải rồi cắt bỏ rễ của nấm Khẩu Bắc, cuối cùng là cho nước lạnh vào đun lên để chần thịt bò.
Chờ bọt nổi lên theo nhiệt độ tỏa ra, mùi thơm của thịt bò cũng bắt đầu bốc lên.
Miếng thịt bò này là nguyên liệu dự trữ cô ủ đông bỏ trong nhà, đã để hơn nửa tháng rồi. Tuy không còn tươi nhưng lúc này nó cũng là thứ quý hiếm.
Làm xong các bước sơ chế, cô bỏ táo đỏ vào trong, sau đó lại bỏ thịt bò đã chần vào giữa nồi hầm. Tống Vũ Sênh tùy tiện nêm gia vị vào sau đó vặn lửa nhỏ.
Thịt bò đã được hầm trên lửa nhỏ, Tống Vũ Sênh lại bật lửa lớn bên kia lên bắt đầu xào mì. Thấy dầu đã đủ nóng, cô cho một thìa bột mì vào chảo rồi khuấy đều. Chờ bột mì chuyển vàng, cô lại cho thêm nửa túi nước sốt cà chua.
Cũng giống như làm nước sốt mè, cô cho thêm nước để nước sốt hòa thành màu cam lỏng, Bữa cơm này coi như đã xong rồi.
Nước sốt được đổ vào trong nồi thịt bò, được hầm chậm rãi trên lửa nhỏ. Các nguyên liệu ăn hòa cùng với nước sốt đặc sệt tạo thành hương vị độc đáo khiến cho Tiểu Cát ở trong phòng tắm thèm thuồng hít sâu hai cái.
Thịt bò còn phải hầm thêm một lúc, Tống Vũ Sênh để Tiểu Cát ngồi trước bàn trang điểm rồi giúp cô bé sấy tóc. Tóc cô bé rất đen, khá mỏng lại còn ngắn, chẳng bao lâu đã khô rồi.