Tống Vũ Sênh chuẩn bị xong đao bổ dưa và trang bị thì đi ra khỏi phòng chứa đồ.
Tiểu Cát thấy dáng vẻ đó của cô lập tức ngây người.
Sau khi phản ứng lại thì khẽ nói: “Chị muốn đi giúp cô ấy?” Nhìn qua trông cô đúng là sẽ đi hỗ trợ, vì thây ma không thể lên cầu thang, tầng 28 nhất định an toàn.
Cô ra vào chỉ cần đi thang máy là được, hoàn toàn không cần phải giết thây ma.
Nhưng cô không thể nói nguyên nhật thật cho Tiểu Cát biết, chỉ nói qua loa: “Chị muốn chặt đầu thây ma về nghiên cứu chút.” Vừa nói xong, ánh mắt Tiểu Cát nhìn cô trở nên khác lạ.
Cô bé chỉ biết Tống Vũ Sênh là bác sĩ khoa ngoại, không biết cô còn có đam mê đó.
Nhưng chỉ cần là điều mà Tống Vũ Sênh muốn làm, cô bé đều ủng hộ. Thấy vậy cô bé cũng không hỏi nhiều, chỉ đi tới bên cạnh cô, bắt đầu chọn đồ phù hợp với kích cỡ người.
“Em cũng muốn đi?” Tống Vũ Sênh ngạc nhiên hỏi.
“Em sẽ không liên lụy tới chị. Em sẽ đứng ở xa, giúp chị quan sát tình hình xung quanh.” Cô bé tập trung tìm kiếm quần áo không thèm quay đầu lại, hiển nhiên cũng đã tự quyết sẽ đi cùng Tống Vũ Sênh ra ngoài.
Có Tiểu Cát ở bên, cô thực sự an tâm hơn rất nhiều. Tống Vũ Sênh cũng không ngăn cản nữa, còn giúp cô bé tìm kiếm dụng cụ để phòng vệ. Chờ sau khi bọc Tiểu Cát kín mít thì người phụ nữ ở tầng 27 cũng đã biến dị hoàn toàn.
Người phụ nữ đó sau khi biến dị đã không còn ý thức của con người, chỉ đi vòng quanh tại chỗ, tròng mắt vẩn đục xám trắng, móng tay cũng bắt đầu nổi màu xanh lơ.
Tống Vũ Sênh nghe kể lại mà khẩn trương nuốt nước miếng. Trước mắt cô định đi thang máy xuống tầng 25, sau đó tạo tiếng động ở cầu thang bộ. Chờ sau khi người phụ nữ đó nhìn thấy cô sẽ mau chóng đi thang máy vòng lên tầng 27, giết chết thây ma trẻ con.
Chặt lấy đầu là một chuyện rất lao lực, sức lực cô không đủ, cần tiêu phí một lượng lớn thời gian, chắc chắn sẽ không thể hoàn thành ngay ngoài hành lang được. Vậy nên sau khi giết chết nó, cô cần mang thây ma về chặt đầu.
Kế hoạch không khó thực hiện nhưng cái khó là các hộ gia đình ở tầng 25 nơi cô dụ thây ma nữ đi xuống. Dù động tác cô nhanh có thể khóa chặt cửa thoát hiểm sau khi con thây ma nữ lao xuống lầu nhưng không ai có thể chắc cô ta có đi ra từ cửa thoát hiểm khác hay không.
Cô cần sống, nhưng cũng không thể cắt đứt con đường sống của người khác. Nếu muốn giải quyết tai họa ngầm, cô chỉ có thể bắt đầu khóa kỹ các lối thoát hiểm từ tầng 1.
Tống Vũ Sênh nhẩm lại kế hoạch trong đầu một lần, sau đó lại dặn dò Tiểu Cát những chuyện phải làm.
“Chờ sau khi thang máy xuống tới tầng 25, em giữ nút mở cửa. Một khi chị bắt đầu chạy trở về, em lập tức ấn nút đóng cửa, có được không?”
Tiểu Cát suy nghĩ một lúc sau đó kiên định gật đầu: “Được.”
“Được.” Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta xuất phát thôi.”
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Bọn họ đi thang máy xuống tầng 1, chỉ khi Tiểu Cát xác nhận bên ngoài thang máy không có nguy hiểm thì cô mới mở cửa ra. Chờ sau khi khóa chặt cửa thoát hiểm rồi cô mới đi lên khóa tầng 2.
Chờ tới tầng 25, cô lựa chọn tạm thời bỏ qua, khóa xong tầng 26 mới đi vòng về tầng tiếp theo.
Khi cô đang đi qua đi lại ở tầng 25 thì nghe thấy tiếng thây ma nữ lảo đảo đi tới, vừa vào trong lối thoát hiểm đã nhìn chằm chằm cô.
Nó mở rộng miệng, không tiếng động gào một cái rồi chạy như bay về phía cô. Nó không có ý thức khi đi xuống tầng, chân dẫm hụt lập tức ngã lăn xuống tầng một.
Tống Vũ Sênh còn không có thời gian để nhìn kĩ nó. Trong phút chốc khi nó lao tới cô đã lập tức đóng cửa lối thoát hiểm lại sau đó chui vào trong thang máy.
Chờ khi thang máy bắt đầu đi lên, Tống Vũ Sênh mới nhẹ thở phào. Không biết do mặc quá nhiều hay do cô quá khẩn trương, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính chặt vào trong người.
Chờ sau khi tới tầng 27, Tống Vũ Sênh khóa lối thoát hiểm lại trước rồi mới chậm rãi tới gần con thây ma chưa đủ một tuổi. Trán nó một mảnh đen thui, đôi mắt vốn long lanh đã trở thành màu trắng xám vẩn đục. Trên sáu bảy cái răng nhỏ vẫn còn dính máu trên đầu nhũ của mẹ.
Cảm nhận được mùi vị của con người, nó bắt đầu khua khua tay chân, bộ đồ trẻ em bằng vải cotton cũng dính chút máu tươi.
Cô rất khẩn trương.
Dù phải tự an ủi chính mình vô số lần rằng nó không phải người sống nhưng khi nhìn thấy nó múa máy tay chân, tay cô vẫn khẽ run rẩy. Cô từng giải phẫu qua vô số cơ thể của người nhà nhưng bọn họ đều đã tái nhợt, lạnh như băng, còn con thây ma này vẫn còn đang chuyển động tròng mắt, tay chân đong đưa qua lại. Ngoại trừ màu sắc của tròng mắt với phần da thịt xanh trắng bên ngoài thì trông nó không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Giải phẫu thi thể với giết chết một cơ thể còn hoạt động là cảm giác hoàn toàn khác nhau, giống như khi bạn nhìn thấy thi thể con rất có thể nhẹ nhàng xử lý nhưng khi nó đứng trước mặt bạn cử động tay chân thì bạn vẫn sẽ cảm thấy nổi da gà.
Dù đã xây dựng tâm lý thật tốt nhưng giờ phút này cô vẫn cảm thấy cả người nhũn ra, tay chân lạnh lẽo.
Càng muốn nhiều cô lại càng lùi bước. Tống Vũ Sênh nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, tiến lên quỳ gối trước người con thây ma nhỏ.
Một tay cô giữ cằm con thây ma nhỏ, tay còn lại nắm lấy gáy của nó, khẽ nâng lên để kéo dãn khoảng cách giữa các khớp xương cổ. Bàn tay nhỏ bé của thây ma còn đang cào loạn lên chiếc bao tay của cô. Đôi tay cô đột nhiên dùng lực, đôi bàn tay nhỏ chậm rãi buông xuôi trên đất.
Cô ôm lấy thây ma nhỏ còn chưa chết vào trong lòng. Vặn gãy xương cổ sẽ không khiến nó lập tức tử vong mà chỉ làm nó mất đi năng lực cử động.
Cơ thể mềm oặt đã hoàn toàn lạnh lẽo. Tống Vũ Sênh để nó nằm trên sàn phòng vệ sinh.
Sau khi thây ma bất động dễ xử lí hơn nhiều. Lúc đối mặt với nó, cuối cùng Tống Vũ Sênh đã điều chỉnh được tâm tình.
Cô để thây ma nhỏ quay lưng về phía mình, sau đó đâm con dao vào giữa xương cổ và xương sụn nó. Con dao sắc bén đâm vào trong yết hầu mềm mại của thây ma, cái đầu rơi xuống không tốn chút sức lực nào.
Đầu thây ma vừa rơi xuống đã biến mất tại chỗ. Khi Tống Vũ Sênh đang đau đầu không biết nên xử lý xác thây ma như nào thì cây dây leo đã vội vàng kêu lớn trong đầu cô: “Mẹ, con muốn! Mẹ, con muốn!”
Tống Vũ Sênh hoang mang mở bàn tay phải ra. Cô nhìn thấy cây dây leo mọc ra từ bàn tay cô, quấn quanh xác thây ma nhỏ như con rắn nước. Giữa hai chồi non trên đỉnh đầu nó mở ra một vết nứt, sau đó lập tức nuốt trọn thây ma nhỏ vào.
Tuy nó là thực vật nhưng cách ăn không khác gì con rắn.
Khi chồi non nuốt thây ma vào đụng, nụ hoa màu trắng trên đỉnh cao nhất khẽ rung động. Rõ ràng nó đã lớn thêm một vòng, nó có hình dạng như hoa linh lan, trông hệt như làn váy thiếu nữ vừa thuần khiết vừa tốt đẹp.
“Đinh.”
[Nhiệm vụ chính đã hoàn thành, đạt được khen thưởng: 100 giờ sống sót, 1 đồng tiền vàng, mở khóa công năng ngẫu nhiên – quặng mỏ.]
Ngoài cái này ra, bởi vì thành công giết được một con thây ma nên thu hoạch thêm được một đồng tiền đồng.
Xem ra sau này nếu thiếu tiền, cô có thể đi giết thây ma.
Tống Vũ Sênh click mở giao diện Windows lên, ngoại trừ một khối đồng ruộng ở ngoài còn có thêm một cái icon nữa. Đồng ruộng màu xanh lục, icon mới có màu xám của đất, bên trên còn có một dãy núi nhỏ, bên phải là một cái cửa nhỏ, có lẽ là quặng mỏ.