[Cung Tu Kiệt (hệ lửa)] Mong mọi người nhớ kĩ, chúng ta là một nhóm, nhiều người nhặt củi thì lửa mới to.

Năng lực một người có giới hạn, xin đừng để lợi ích nhất thời che mờ mắt.

Bây giờ tôi sẽ bắt đầu nhận đăng kí danh sách, người nào gan dạ nguyện ý đi điều tra tình hình gara xin hãy đăng kí.

Tống Vũ Sênh không chút do dự click mở bảng đăng kí.

Trước khi click mở cô đoán là sẽ có không ít người, nhưng tới khi mở rồi vẫn bị dọa cho giật mình, ít cũng phải bốn năm chục người.

Tống Vũ Sênh điền tên và số tòa nhà của mình vào, đứng thứ 49.

Thấy số lượng đăng kí tăng mạnh, Cung Tu Kiệt vô cùng hài lòng.

Điều này chứng minh người dân trong tiểu khu đã đồng tình với lời nói của anh ta, hơn nữa còn chứng minh tính phục tùng của mình.

Tiểu Cát ngồi bên cạnh túm lấy ống tay áo Tống Vũ Sênh, chỉ vào một nhà bốn người dưới lâu bên tay trái nói: “Đứa nhỏ kia biến thành thây ma rồi.”

Tống Vũ Sênh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Cát.

“Hẳn là lúc uống sữa đột nhiên biến đổi, quá trình biến đổi chỉ năm sáu giây ngắn ngủi. Hẳn là mẹ nó vừa cho nó bú, vừa xem điện thoại, sau đó thì bị cắn.”

“Bây giờ thế nào? Trong nhà nó còn người không?” Tống Vũ Sênh truy hỏi.

“Lúc bị cắn cô ta hét to một tiếng nên chồng cô ta biết được. Trước đó còn cãi nhau, sau đó...” Tiểu Cát nhìn chăm chú cảnh tượng dưới lầu, giọng nói lạnh lùng: “Đứa nhỏ bị ném văng ra, mẹ nó lao tới xem con sau đó bị đóng cửa nhốt ngoài.”

Người đàn ông đuổi vợ mình ra khỏi nhà sau đó mau chóng tắt khóa vân tay đi, bắt đầu nhắn tin lên trên nhóm.

[Mạnh Hoành tòa nhà số 7] Tôi là hộ gia đình ở tòa nhà số 7! Con tôi vừa biến đổi, nó cắn vợ tôi rồi. Bây giờ bọn họ đang ở trước cửa nhà tôi, tôi ở tầng thứ 27! Mọi người giúp tôi với!

[Cố Thần Lan tòa nhà số 7] Mẹ kiếp, tôi cũng ở tầng 27, cửa nhà anh không phải cũng là của nhà tôi sao? Vợ anh biến dị chưa? Còn có suy nghĩ không?

[Mạnh Hoành tòa nhà số 7] Tôi cũng không biết, tôi sợ quá, tôi không thể chết được. Con trai lớn tôi còn đang ở trong nhà, tôi cũng không thể đợi tới lúc cô ấy mất đi lý trí rồi mới đuổi ra ngoài. Mọi người giúp tôi với!

[Thủy Sản Vương Ca tòa nhà số 7] Người anh, cậu làm vậy là không đúng. Cậu đuổi vợ và con ra ngoài thì các hộ gia đình trong tòa nhà số 7 phải làm sao bây giờ? Mẹ nó, toàn bộ lối thoát hiểm đều mở, ai biết cô ta sẽ lẻn tới đâu? Loại đàn ông như anh thật đáng chết!

Mạnh Hoành còn mong có người có thể đuổi vợ và đứa con của anh ta đi. Lúc này tiếng đập dồn dập ngoài cửa như đang đập vào trong lòng anh ta. Biết rõ vợ mình không có khả năng phá được cửa nhưng anh ta vẫn không kiềm được nỗi sợ hãi trong lòng.

[Mạnh Hoành tòa nhà số 7] Anh trai, không phải tôi tuyệt tình, tôi chết thì chết thôi, nhưng con trai tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng muốn nhốt cô ấy trong phòng ngủ nhưng phòng ngủ nhà tôi khóa cửa nằm bên trong, chỉ cần đẩy là mở ra được, tôi không giữ được cô ấy!

Trong nhóm cãi nhau ngập trời vì tình huống bất ngờ này. Cung Tu Kiệt lại nói câu khiến cho Tống Vũ Sênh nhíu mày.

[Cung Tu Kiệt (hệ lực lượng)] Vừa rồi tôi đã chỉnh sửa lại bảng đăng kí, loại một ít người không phù hợp với điều kiện. Tôi không có ý không tôn trọng phụ nữ, nhưng trong tình hình này hiển nhiên đàn ông sẽ có tác dụng hơn. Tôi cũng hiểu được phần lớn phụ nữ đều muốn tận tâm tận lực vì mọi người, nhưng thật sự không thích hợp tham gia hai việc thu gom vật phẩm và giải quyết thây ma, không giúp được gì thì thôi đi còn dễ mang tới phiền phức. Dĩ nhiên, tôi tôn trọng ý của mọi người. Nếu mọi người cũng muốn cho phụ nữ tham gia việc lần này tôi sẽ không có ý kiến gì.

Đề tài lập tức chuyển từ thây ma ở tòa nhà số 7 sang bảng đăng kí thu thập vật phẩm. Không có gì bất ngờ, hầu như mọi người đều đồng ý với ý kiến của Cung Tu Kiệt.

Thể lực của hầu hết mọi cô gái đều không bằng đàn ông, nhưng cũng không tệ tới nỗi liên lụy tới mọi người. Sở dĩ xuất hiện tình huống nghiêng về một phía là do mọi người cảm thấy càng ít người tham gia thì có thể được chia càng nhiều vật phẩm hơn thôi.

Cung Tu Kiệt giải quyết rất dứt khoát, mau chóng xóa bỏ tên bốn cô gái ra khỏi bảng đăng kí.

[Cung Tu Kiệt (hệ lửa)] Mấy cô gái đừng lo, dù sao cũng chỉ mới là lần đầu tiên ra ngoài tìm kiếm vật phẩm, sau này còn có cơ hội.

Anh ta nói chuyện khá khách sáo, hơn nữa trong lúc khẩn trương không ai dám thể hiện sự bất mãn ra ngoài. Sau khi quyết định xong, chuyện lại trở về thây ma ở hành lang tòa nhà số 7.

Vụ việc của Mạnh Hoành đã khiến không ít các thành viên trong tòa nhà số 7 hoảng loạn. Nhưng so với sự lo lắng của những người khác, Tống Vũ Sênh lại cảm thấy đây là một cơ hội.

Thây ma trẻ con dễ giải quyết hơn thây ma trưởng thành, lại được thả trong tòa nhà số 7. Nếu cô có thể dẫn dụ người phụ nữ kia rời đi thì càng nắm chắc phần thắng.

Với cô mà nói, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Tống Vũ Sênh khẩn trương tới mức tim đập bịch bịch, tay cầm điện thoại cũng chảy mồ hôi. Tiểu Cát cảm nhận được sự khác lạ của cô bèn quay qua nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”

“Tiểu Cát.” Tống Vũ Sênh cầm lấy tay cô bé: “Chị cần em giúp chị một chuyện.”

Tiểu Cát gật đầu: “Chị nói đi.”

“Em giúp chị nhìn xem người phụ nữ tầng 27 thế nào rồi, đã hóa thành thây ma chưa? Thây ma nhỏ đang ở đâu?”

Nghe vậy, Tiểu Cát bước tới vị trí thang máy vài bước, ánh mắt dần thay đổi.

“Vẫn chưa, nhưng tinh thần cô ta không ổn định lắm. Thây ma nhỏ đang ở bên chân cô ta, cô ta ngồi dưới đất, dựa lưng vào cửa, đang ôm đầu.”

“Em giúp chị để ý động tĩnh của cô ta. Một khi cô ta biến thành thây ma hoặc có dấu hiệu lập tức nói cho chị biết.

Cô cực kì khẩn trương, giải phẫu thi thể và giết thây ma là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nghĩ tới việc mình sắp phải chặt đầu thây ma, cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy vọt ra bên ngoài.

Tiểu Cát gật đầu đồng ý, còn cô thì vào trong phòng chứa đồ tìm quần áo cho phù hợp. Mặc nhiều có lẽ sẽ không tiện để chạy, nhưng giảm thiểu khả năng bị thây ma cắn rách. Cân nhắc hai bên lợi hại cô vẫn cảm thấy nên mặc nhiều một chút.

Lúc này thây ma có vẻ ngoài y hệt như con người, hàm răng và móng tay vẫn còn chưa tiến hóa, phương thức lây truyền virus cũng chỉ có hai con đường là cắn và cào. Chỉ cần cô mặc đủ nhiều, dù có bị cắn trúng thì hàm răng người cũng không thể xuyên qua quần áo của cô.

Trước tiên Tống Vũ Sênh mặc hai lớp áo len dày bó sát, sau đó lại mặc thêm một chiếc áo khoác dày bên ngoài. Trước khi mặc, cô đã dùng răng cắn thử một chút, sau khi chắc chắn không cắn rách được cô mới thấy an tâm.

Cẳng chân và mắt cá chân đều có thể đi ủng để bảo vệ. Trừ cái này ra thì còn dư lại tay, cổ và mặt. Tuy dáng người cô cao khá có ưu thế nhưng một khi bị kéo ngã sẽ có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Tống Vũ Sênh quấn một cái khăn quàng cổ trên cổ, sau đó mang một đôi bao tay giữ ấm mùa đông, trên đầu thì đội cái nón bảo hiểm motor.

Sau khi chọn xong quần áo thì tới chọn vũ khí. Nước Z quản vũ khí rất nghiêm, bình thường không thể mua được vũ khí có tính sát thương, chỉ có một ít đao kiếm linh tinh được bán ra ngoài thì lại chưa mài sắc. Cô chỉ có thể chọn mấy con dao bổ dưa hấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play