Dàm Vĩ Minh hơi ngẩng ra, sau đó nói: “Màu cam, là một người đàn ông.” Lúc đó tuy vội nhưng bộ quần áo ngủ màu cam quả thực rất chói mắt, cũng vì vậy mà ông ta mới chú ý tới con thây ma trên người đầy máu đó.

Người phụ nữ đó òa khóc một tiếng, vừa khóc vừa kêu lên: “Là Gia Huy!

Lúc anh ấy ra ngoài đổi vật phẩm mặc quần áo ngủ màu cam!

Đó là người yêu của tôi...

Tôi muốn đi tìm anh ấy!

Cầu xin các người giúp tôi!

Tôi muốn đi tìm anh ấy!

Các người muốn bao nhiêu tiền tôi cũng trả, cầu xin các người!” Xem ra người đang nói chuyện chính là Lưu Mẫn ở tòa nhà số 5.

Nếu bạn trai cô ấy đã thành thây ma, vậy cô Lưu ở tòa nhà số 2 cũng không thoát được.

Không có ai để ý tới Lưu Minh, thây ma quá nguy hiểm, không cần thiết sẽ không có ai chủ động lại tiếp xúc với thây ma. Chỉ cần chờ bão cát ngừng, mọi người hoàn toàn có thể trao đổi vật phẩm trong tiểu khu, không cần phải đi xuống tầng hầm để xe nữa.

Lưu Tử Hào còn khuyên cô ấy: “Em gái này, cô đi còn có ích gì nữa? Biến thành thây ma tương đương với đã chết rồi, bây giờ đi tìm chính là tự đâm đầu vào chỗ chết. Người ta trốn còn không kịp, có ai chịu đi chứ.”

“Còn cả bạn nhỏ Tuyên Mỹ kia nữa, cháu vẫn nên liên lạc với ba cháu đi, mẹ cháu... Haiz...”

Nhưng cô bé không đáp lại. Có người nói: “Tiêu rồi, đứa nhỏ này không đi tìm mẹ đó chứ?”

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, không có ai dám đi xuống bãi đỗ xe xem thử. Lưu Tử Hào lại kêu tên cô bé mấy tiếng nhưng không nghe tiếng trả lời cũng chỉ đành cho qua.

Lưu Mẫn còn đang khóc thút thít cầu xin trong nhóm, ồn tới mức không thể nói chuyện được. Lưu Tử Hào chỉ đành kết thúc cuộc gọi nhóm, trở về giao diện nhắn tin trong nhóm.

[Lưu Tử Hào ở tòa nhà số 3] tình hình ở bãi đỗ xe mọi người đều đã rõ rồi, việc trao đổi vật phẩm giữa các tòa nhà tạm thời nên dừng lại đi, chờ bão cát qua rồi tính.

[Người dân ở tòa nhà số 6] Này... cũng không thể bỏ mặc được? Nếu chạy vào trong tiểu khu thì sẽ thành tai họa đó! Thây ma ngày càng nhiều cũng không có lợi cho ai cả.

[Người dân ở tòa nhà số 1] Vậy anh đi giải quyết đi. Ai mà không biết sẽ thành tai họa, nhưng có thể giải quyết được sao? Ngoại trừ nhóm chủ ra chúng ta đều là người thường, có thể có cách nào đây. Anh hỏi nhóm trưởng đi!

Bóng cao su thì cũng đá rất tốt, trong chốc lát Lưu Tử Hào đã được tâng bốc lên. Không ít người mở miệng phụ họa theo, đầu tiên là khen anh ta một lượt, sau đó lại hỏi nhóm trưởng có thể giải quyết được thây ma trong gara không.

Tống Vũ Sênh không thèm xem cuộc trò chuyện trong nhóm. Cải trắng trong hệ thống của cô sắp lớn rồi. Trong hai mươi giây nữa cô sẽ biết được cải trắng sau khi nâng cấp sẽ có thay đổi gì.

Khi cải trắng được thu hoạch xong, trên màn hình xuất hiện hai tin nhắn nhắc nhở. Một cái là tin về cải thắng cấp 2 mới, cái còn lại là mở khóa hạt giống mới sau khi cải trắng lên cấp.

[Hạt giống cải trắng cấp 2]

Thời gian phát triển: 6 giờ.

Giá bán: 1 đồng tiền đồng.

Giải khóa hạt giống mới:

[Hạt giống táo cấp 1 0/10]

Thời gian phát triển: 8 giờ.

Giá bán: 1 đồng tiền đồng.

Thời gian phát triển của cải trắng cấp 2 đã được giảm bớt, đồng nghĩa với việc thời gian sử dụng nó sẽ càng ngắn. Tuy Tống Vũ Sênh rất thèm hạt giống táo nhưng cô vẫn không quên mục tiêu cuối cùng là để tăng cấp cho mình.

Mười cây cải trắng sẽ đem tới cho cô 10 điểm kinh nghiệm. Khoảng cách lên cấp 2 còn thiếu 90 điểm nữa. Tuy nói việc thăng cấp rau củ không giúp cô gia tăng điểm sinh tồn nhưng nếu được thăng cấp thì sẽ có nhiều phần thưởng hơn.

Sau khi tiếp tục trồng hai cây cải trắng cấp 2, Tống Vũ Sênh quay trở lại giao diện trò chuyện. Thấy lịch sử trò chuyện đã +500, cô chỉ nhìn lướt qua nhưng lại phát hiện ra điểm quan trọng mới.

Trong nhóm có thêm một giả dị năng, hơn nữa còn là dị năng hệ lửa.

Rõ ràng người này có thể đánh ra một quả cầu lửa chỉ bằng một cái búng tay. Hơn nữa với cách nói chuyện ôn hòa, mới dăm ba câu anh ta đã được thay thế Lưu Tử Hào làm quản trị viên trong nhóm.

[Cung Tu Kiệt (hệ lửa)] Tôi tán thành lời Tiểu Lưu nói, nhất định phải giải quyết thây ma trong gara. Nhưng giải quyết như nào, ai giải quyết mới là vấn đề mà chúng ta cần thảo luận. Tôi cũng tán thành ý kiến của người dân ở tòa nhà số 6 này, vấn đề thây ma nhất định phải được giải quyết càng sớm càng tốt, dù sao thì sự an toàn của mọi người vẫn là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ bão cát chưa dừng, mọi người không thể tập trung vào gara, tôi kiến nghị nên chờ sau khi bão cát dừng, tôi và Tiểu Lưu sẽ đi đầu, tổ chức cho những người gan dạ vào cùng giải quyết thây ma.

Có phương hướng giải quyết lại có người dẫn đầu là cách để trấn an người dân đang hoảng loạn tốt nhất. Mọi người đều đồng tình.

Thấy trong nhóm không còn tin tức gì hữu dụng, Tống Vũ Sênh đứng dậy đi nấu cơm trưa. Bữa sáng đã ăn no, cũng không có chuyện gì cần hao tốn thể lực, cô cũng không quá đói, nhưng những loại rau đó để lâu sẽ không còn tươi, chẳng thà ăn sớm một chút.

Tống Vũ Sênh trộn một chậu salad, chia ra cho cô và Tiểu Cát mỗi người một tô.

Thấy trong nhóm đã quyết định như vậy, bây giờ chỉ cần giờ bão cát dừng sẽ tập hợp người lại cùng đi giải quyết thây ma.

Ăn trưa xong, rửa dọn xong, Tống Vũ Sênh quyết định đi ngủ. Tiểu Cát ở bên cạnh cô, vừa canh giữ vừa thử nghiệm dị năng của mình.

Nhưng không ngờ cô ngủ một giấc từ 1 giờ rưỡi tới tận 4 giờ chiều. Bão cát bên ngoài vẫn không dừng, thậm chí còn có xu thế càng lúc càng mạnh.

Gió lớn tới nỗi toàn bộ tòa nhà đều rung chuyển. Cô sống ở thành phố C hơn hai mươi năm chưa bao giờ gặp phải gió lớn như vậy.

Đã có vô số cây lớn ở dưới lầu bị đổ, mấy bảng hiệu của những nhà mặt tiền gần đó cũng đều đã bị thổi bay. Thấy cát vàng mịt mù che khuất bầu trời, người dân vốn còn đang chờ gió dừng thổi cũng bắt đầu hoang mang.

[Người dân ở tòa nhà số 5] Xem kiểu này, chắc chắn là một cơn bão cát siêu mạnh. Sắp mười tiếng rồi sao vẫn còn chưa dừng nữa? Nhà chúng tôi đã một ngày chưa ăn gì rồi.

[Người dân ở tòa nhà số 4] Tuy nhà chúng tôi tích trữ không ít lương thực nhưng ngoại trừ bốn người nhà chúng tôi ra còn có ba mẹ chồng tôi nữa, lượng thức ăn sáu người tiêu thụ quá lớn. Có cách nào để dự trữ ít đồ ăn không? Dù gió có ngừng, với tình hình này chúng tôi cũng không dám ra ngoài.

Nhóm trưởng sửa lại ghi chú trong nhóm theo ý Cung Tu Kiệt sau đó nói: “Mục đích tôi lập nhóm cũng là vì vậy. Tôi tin mọi người đã chứng kiến rất nhiều cuộc hỗn loạn, hầu hết các siêu thị trong thành phố đều đã bị cướp, chúng ta không lấy được bao nhiêu đồ. Nhưng cũng may có một thôn nhỏ cách đây mười mấy km, gần đó có không ít rau củ, còn có rất nhiều gia súc được con người nuôi dưỡng. Tới lúc đó chúng ta sẽ tập hợp một nhóm người tới đó thu mua.”

[Người dân tòa nhà số 3] Được được được! Nhóm trưởng quá lợi hại, tôi hoàn toàn ủng hộ. Không biết ai sẽ đi thu mua vậy? Đồ thu mua về sẽ phân chia như nào?

Nhóm trưởng Lưu Tử Hào và Cung Tu Kiệt hẳn là đã lén nói chuyện, kết thành đồng minh. Lúc này kẻ xướng người họa hoàn toàn khống chế thế cục trong tay bọn họ.

[Cung Tu Kiệt (hệ lửa)] Người tài giỏi thường nhiều việc, cũng nhận được nhiều đồ, không thể ở nhà chờ có vật phẩm được. Muốn đi mua vật phẩm phải tới gara lái xe, vậy trước đó nhất định phải giải quyết xong thây ma. Tới lúc đó người nào bỏ ra nhiều công sức sẽ càng được chia nhiều vật phẩm. Tôi biết có lẽ sẽ có người muốn chờ chúng tôi giải quyết xong thây ma sẽ tự mình lái xe đi tìm vật phẩm, muốn ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng tôi khuyên mọi người một câu, một khi phát hiện ra có người như vậy, sẽ không chia bất kì tài nguyên gì trong tiểu khu cho người đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play