Tầng 3 Lưu Tử Hào: Trong nhóm có dị năng giả không?
Tống Vũ Sênh cũng muốn biết vấn đề này, nhưng mà hai từ dị năng giả và thây ma dường như là công tắc nào đó động vào mọi người trong nhóm, bầu không khí lập tức yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Tầng 3 Lưu Tử Hào: Thế này đi, tôi nói với mọi người một chút về quá trình thức tỉnh dị năng của tôi, mọi người có phản ứng như thế có thể chú ý một chút, có tình trạng như thế thì báo lại kịp thời.
Tầng 3 Lưu Tử Hào: Tôi mới thức tỉnh dị năng sáng hôm qua, lúc đó không có phản ứng gì khác lạ, chỉ cảm thấy sức lực trở nên khoẻ hơn, buổi trưa khi đi làm vừa dùng sức là cái cái ly bị biến dạng, lúc đó đã cảm thấy không đúng lắm, mãi đến tối nhìn thấy thông báo mới biết bản thân là dị năng giả.
Ông trời trao cho chúng ta năng lực này chắc chắn là phải gánh vác trách nhiệm tương đương, xa không đám nói, nhưng ở tiểu khi của chúng ta, tôi bằng lòng làm kẻ cầm đầu của mọi người, tạo ra một hoàn cảnh an toàn cho mọi người.
Anh ta đăng liên tiếp mấy ghi âm dài, nhưng lại không nhận được phản ứng hưởng ứng như mong muốn, chỉ có lác đác vài người vỗ tay ủng hộ.
Ảnh đại diện của anh ta chính là ảnh chụp, trông có vẻ còn rất trẻ, khoảng tầm 30 tuổi, mặc một bộ âu phục, trước ngực đeo một cái thẻ tên, viết bốn chữ “nhân viên bán hàng” rất to.
Tống Vũ Sênh không cảm thấy anh ta có khả năng lãnh đạo mọi người, muốn kêu gọi người khác, không thể thiếu vật tư và năng lực được, anh ta một là không có một ai, hai là không có vật tư, cũng lắm cũng chỉ có khả năng quản lý nhóm thành viên.
Nhưng có còn hơn không, ít nhất mọi người có thể trao đổi vật tư tiện lợi hơn, cô Lưu tầng 2 trong nhóm dùng 3 thùng mì tôm đổi thành một vỉ thuốc hạ sốt.
Nhưng mà bọn họ một người tầng 2, một người tầng 5, sau khi thêm phương thức liên lạc thì tự trao đổi phương thức mua bán.
Tống Vũ Sênh bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, mức độ của con gió lớn này không phải là thứ con người chịu đựng được, trao đổi hàng hoá giữa các tầng với nhau có lẽ là phải đi từ bãi đỗ xe.
Bọn họ giao lưu ngắn gọn trong nhóm không gây nên nhiều sự chú ý, cho đến một tiếng sau có một đoạn ghi âm của một cô gái.
Tầng 2 Lưu Huyên Mĩ: Chào các chú các dì, cháu không liên lạc được với mẹ nữa, mọi người có thể giúp cháu không? Bà ấy ra ngoài đổi thuốc hạ sốt đến nay đã một tiếng rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay về.
Đứa trẻ mang theo tiếng khóc nức nở lập tức khiến không ít người động tâm, mà lúc này một người khác trao đổi hàng hoá ở tầng 5 cũng nhắn tin.
Tầng 5 Lưu Mẫn: Bạn trai tôi cũng chưa về, đã được một tiếng rồi, điện thoại cũng không có ai bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, tôi chỉ biết anh ấy nói đang trao đổi hàng hóa ở bãi đỗ xe, nhưng mà bây giờ vẫn chưa trả lời.
Cuối cùng chủ nhóm cũng giành được cơ hội thể hiện, anh ta gửi ghi âm vào trong nhóm, kéo cả Lưu Mẫn và Lưu Huyên Mĩ vào, vừa hỏi có biết địa điểm cụ thể không, vừa trấn an hai người nói bản thân xuống bãi đỗ xe xem thử.
Ghi âm nhóm không hạn chế số người, tốn vũ sênh cũng ấn vào, lặng lẽ nghe mọi người đối thoại.
Sau khi Lưu Tử Hào vào thang máy thì không còn tín hiệu nữa, chỉ để lại một câu trấn an: “Đừng sợ, tôi sắp đến rồi, nếu người ở bãi đỗ xe, tôi đảm bảo tìm ra cho hai người.”
Mà hai giây sau khi anh ta mất tín hiệu, trong nhóm có một tin tức được gửi đến.
Tầng 6 Đàm Vĩ Minh: Đừng đi!! Bãi đỗ xe có thây ma!! Có thây ma!! Thây ma ăn thịt người đó!!
Nhưng rõ ràng, lúc này Lưu Tử Hào đang ở trong thang máy không có tín hiệu không thể nhìn thấy tin nhắn này được.
Tống Vũ Sênh cũng tạm thời không để ý tới sau đó chuyện tiếp diễn như nào nữa, bởi vì lúc cô nhìn thấu thây ma ở dưới tầng một, hệ thống liên kết với não cô, lần thứ hai đưa ra nhiệm vụ chính.
“Đinh.”
[Nhiệm vụ chính: Giết chết một con thây ma cấp một, chặt bỏ đầu của nó.
Khen thưởng: sống sót 100 giờ, 1 đồng tiền vàng, mở khóa chức năng ngẫu nhiên.]
Xác sống cấp một?
Chặt bỏ đầu?
Tống Vũ Sênh hoàn toàn không lo cho an nguy của nhóm trưởng nữa, trái tim cô đập bịch bịch.
Ngoài phần thưởng mở khóa chức năng ngẫu nhiên, cô còn chú ý tới một việc quan trọng hơn.
Thây ma cấp một nghĩa là... chẳng lẽ loại thể biến dị này còn có thể thăng cấp sao?
Nếu thể thây ma và thể tiến hóa đều do cùng một loại virus dẫn tới, như vậy nếu thể thây ma tiến hóa tới mức cao nhất, có phải giả dị năng cũng có thể bay lên không gian không?
Phương thức tiến hóa là gì?
Tự mình hoàn thiện và chỉnh sửa gien?
Hay là thông qua phương thức tu hành nào đó giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết tiên hiệp?
Tin tức này có cần được đăng lên báo cấp quốc gia không?
Chuyện liên quan tới toàn nhân loại, là một thanh niên tốt lớn lên dưới lá cờ màu đỏ, phản ứng đầu tiên của cô là đăng báo. Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô tự mình phản bác.
Không cần thiết.
Các nhà sinh học, hóa học đứng đầu thế giới đang tụ tập lại để nghiên cứu về loại virus này, có tiến hóa hay không, tiến hóa bằng phương thức nào, cấu trúc phân tử của virus như nào bọn họ biết rõ hơn cô nhiều.
Có tấm lòng muốn đền đáp Tổ quốc nhưng lại chỉ có mệnh làm ruộng.
Tống Vũ Sênh không quan tâm tới chuyện đăng báo nữa. Trong đầu cô đang bận suy xét xem nên chém đầu thây ma như nào.
Cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp này, mặc kệ sẽ mở khóa được công năng gì, đối với cô mà nói tất cả đều tương đương với việc nâng cao khả năng sống sót.
Nhưng tự mình săn giết thây ma thì quá nguy hiểm, cô phải tìm cách an toàn nhất. Tốt nhất là đi theo cùng hành động với các thành viên trong nhóm.
Cửa thang máy mở ra, tiếng của Lưu Tử Hào lại vang lên trong nhóm trò chuyện. Anh ta còn chưa kịp nói gì đã bị một tiếng gào thét cắt ngang.
“Đừng mở cửa thang máy! Đừng mở! Có thây ma ở bãi đỗ xe!” Có ai đó hét lớn để ngăn cản hành động của Lưu Tử Hào. Cơ thể anh ta phối hợp nhanh chóng với ý thức, đóng cửa thang máy lại, mau chóng ấn tầng nhà mình.
Thấy nhóm trưởng lại offline, hầu hết mọi người đều thở phào, chỉ có cô bé ở tòa nhà số 2 là òa khóc lên: “Mẹ cháu còn ở bãi đỗ xe, mọi người mau cứu mẹ cháu, hu hu hu, cháu muốn mẹ...”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên trấn an cảm xúc của cô bé: “Tuyên Mỹ, cháu đừng vội, chờ lát nữa chú nhóm trưởng về mọi người sẽ thương lượng rồi hành động. Cháu đừng sợ, cháu ngoan ngoãn chờ ở nhà, đừng sợ. Mẹ cháu nhất định sẽ không sao đâu. Ba cháu đâu? Trong nhà còn ai khác không?”
“Hu hu hu, không còn nữa, ba mẹ ly hôn, trong nhà chỉ có cháu với mẹ.”
Tuy mọi người đều an ủi nhưng ai cũng biết cô Lưu nhà ở tòa nhà số hai có lẽ đã lành ít dữ nhiều. Lúc trước Đàm Vĩ Minh ở tòa nhà số 6 cũng đã nói vào trong nhóm trò chuyện.
Giọng ông ta nghe rất trầm, chắc là một ông chú trung niên, nghe giọng có vẻ vẫn còn sợ hãi: “Tôi vừa đi đổi vật phẩm. Mới vừa vào bãi đỗ xe đã thấy có một người đầy máu nhào tới, may là tôi còn chưa ra khỏi thang máy, trực tiếp đóng cửa lại rồi.”
Lúc này Lưu Tử Hào cũng vừa về tới nhà. Anh ta lập tức nói chen vào: “Thây ma nhà ai vậy?”
Nếu không phải tình hình không ổn, Tống Vũ Sênh thật sự muốn bật cười. Câu hỏi này giống như là là tìm chủ cho chó đi lạc vậy. Nhưng anh ta hỏi vậy cũng không sai, nếu xuất hiện trong bãi đỗ xe thì nhất định chỉ có thể là người trong tiểu khu. Cần phải biết chỉ cần một người bị nhiễm thì cả nhà đều có thể bị nhiễm.
Không ai trả lời, trong thoáng chốc trên nhóm chỉ còn tiếng sụt sịt nghẹn ngào của cô bé. Một lát sau, có một giọng nữ nghẹn ngào vang lên: “Ông Đàm, xin hỏi quần áo trên người thây ma mà ông thấy có màu sắc gì vậy?”