Tống Vũ Sênh tiện tay cầm cái gối dựa vai gối cho cô bé, sau đó vén sợi tóc tán loạn ra sau tai, sợi tóc phất qua gò má đem lại cảm giác hơi ngứa, nhưng mà tiểu cát tuổi còn nhỏ ngủ rất sâu, động tác của Tống Vũ Sênh nhẹ nhàng không hề kinh động đến cô bé, có hơi cựa quậy nhưng sau đó lại tiếp tục ngủ say.

Nương theo tiếng hô hấp nhẹ nhàng của tiểu cát, Tống Vũ Sênh cũng dần đần cảm thấy buồn ngủ, nằm ở bên cạnh tiểu cát rồi ngủ thiếp đi.

Cô bị tiếng gió thổi điên cuồng mà tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy thì cô nhìn thời gian: tám giờ rưỡi sáng, cô nghỉ mới ngủ ba tiếng rưỡi.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ vàng xám, gió thổi quanh cát bụi vàng mạnh mẽ đạp vào cửa sổ, cây cối trong tiểu khu bị thổi ngã trái ngã phải, nhìn xuống dưới qua cửa sổ, có thể lờ mò thấy túi nhựa, giấy rác các loại đang bay nhảy lẫn trong trận gió.

Tống Vũ Sênh đắp chăn lông trên người cho tiểu cát, bản thân thì đi đến bên cửa sổ quan sát.

Gió ngày càng loạn, càng lớn, chung cư thành thị không thể ngăn cản bước chân của nó, cách một tấm kính mà dường như cũng có thể ngửi được mùi bùn đất.

Gió quá to, các câu nhỏ trực tiếp bị bật gốc, cây nào tươi tốt hơn chút thậm chí cũng bị thổi gãy ngang. Thời tiết như thế này đừng nói là ra ngoài, đến cả lái xe cũng nguy hiểm, người và xe đều có thể dễ dàng bị cuốn đi.

Cơn gió này nổi lên đột ngột mà lại mạnh mẽ, tất cả mọi người đều bị bão cát vây quanh tại chỗ. Người nào ở trong nhà thì còn tốt, những người nhận được tin tức đầu tiên lái xe muốn tụ họp với người nhà, phần lớn đều bị vây ở trên đường đi, chỉ có thể tìm nơi trú ẩn gần đó.

Tống Vũ Sênh mở tin nhắn ra, chuyển vòng bạn bè từ “danh sách bạn bè” thành “những người lân cận”, mấy trăm vòng bạn bè lập tức hiện lên, cô lướt sơ qua một lát.

Ngoại trừ tin nhắn cầu cứu hỗn loạn ra, bên trong phần lớn là cầu xin trao đổi vật tư. Bây giờ mọi người rất ít khi nấu ăn tại nhà, đột nhiên xảy ra chuyện, phần lớn mọi người trong nhà chỉ có đồ ăn nhanh và đồ uống, rau củ gạo mì ít đến đáng thương. Gió lớn vừa nổi lên, con đường duy nhất ra ngoài tìm vật tư cũng bị cắt đứt.

Lướt tin tức được nửa tiếng, tay của Tống Vũ Sênh hơi dừng lại, mở video ở giữa màn hình ra.

Trong video là cảnh đêm qua siêu thị bị cướp không còn gì, đám người luôn xếp hàng tính tiền trước khi tận thế lúc này giống như bị điên cố gắng tận dụng mọi thời gian để cướp vật tư, không cự tuyệt bất cứ cái gì, tất cả đều giơ tay quét hết trong xe đẩy hàng.

Không có người duy trì trật tự, không có người tranh đoạt lẫn nhau, lúc này vật tư trong siêu thị vẫn còn khá là đầy đủ, đi tranh nhau gạo mì với nhau, không còn đi cướp các vật tư khác nữa.

Các siêu thị lớn nhỏ cũng gặp tai vạ, đặc biệt là ông chủ của siêu thị nhỏ muốn đóng cửa, không chỉ bị cạy cửa cướp hàng, đến cả bản thân cũng đánh đến chảy máu đầu nằm ở một góc khuất.

Không phải không có người báo công an, nhưng mà điện thoại luôn thông qua lúc này chỉ còn lại tiếng báo bận, không còn ai đến duy trì trật tự an ninh nữa, tất cả mọi người đều tận dụng thời gian tích trữ hàng hoá.

Rạng sáng đêm qua vừa có thông báo, cả xã hội hầu như đều đình công hết, lúc này mọi người đều cảm thấy bất an, sợ bản thân biến thành thây ma, đồng thời còn phải đề phòng người bên cạnh.

Tổng thể tình hình không khác lắm so với cô nghĩ, Tống Vũ Sênh thở dài một hơi, tiếp tục quay về làm ổ trên ghế sô pha.

Dựa này tình huống này mà nói, trước giai đoạn dựa vào cướp đoạt còn có thể làm ra vật tue, nhưng mà một khi sản xuất ngừng lại, mấy thứ này rồi cũng sẽ có ngày bị kiệt sức, đến lúc đó sẽ chỉ càng loạn hơn.

Trận gió cuồng phong bên ngoài vẫn chưa có ý định dừng lại, tiểu cát cũng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, dụi dụi đôi mắt bò dậy từ sô pha.

“Gió to quá đo!” Tiểu cát cũng cảm thấy bất ngờ.

Vì lý do vị trí địa lý, thành phố C rất ít khi trận gió cát kịch liệt như thế này, trước có virut, sau có thời tiết bất thường, trời lạnh lại thêm trận gió sương thực sự ép con người đến bờ vực.

“Đúng vậy.” Tống Vũ Sênh thuận theo ánh mắt của tiểu cát nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi xoa nhẹ đầu tiểu cát, nói: “Mặc kệ nó đi, em đi rửa mặt trước đi, chị đi làm bữa sáng.”

Trong tình huống như này có dù đối mặt với vật tư thành núi cũng khó có thể có tâm trạng tốt. Nhưng không có tâm trạng cũng không cản trở cô nấu ăn, vào lúc như này nếu không ăn gì ngon, thì sẽ càng không có tâm trạng làm chuyện khác.

Gạo đỏ thượng hành ở trong nồi được đun sôi từ từ, trứng rán vàng óng ánh cũng chín dần, miếng thịt bò dạy cũng được nấu táu.

Tống Vũ Sênh cắt bốn lát bánh mì, kẹp thêm miếng xà lách, rồi lần lượt cho trứng và thịt bò vào, sau khi cho thêm cà chua và sốt sa lát, cháo đỏ cũng đã gần xong.

Một bữa sáng phong phú cứ như vậy mà được bưng lên bàn.

Cô vừa ăn vừa nói chuyện, không khí khá là thoải mái, thanh niên ở lầu dưới mới tỉnh ngủ gặp tai ương rồi. Anh ta theo thói quen cầm điện thoại lên bắt đầu đặt đồ ăn, nhưng mà đổi liên tiếp mấy nhà cũng không có người bắt máy, lúc này mới bắt đầu nhận ra mà hiểu ra nội dung tin tức được đăng lên hôm qua.

Trong sự kinh ngạc thì không nói, chàng trai cũng còn khá là bình tĩnh, nhìn thấy gió lớn ở bên ngoài không ra ngoài được, anh ra xem tủ chứa đồ trống rỗng một lượt, rồi tìm được bột làm trà sữa trong góc.

Tống Vũ Sênh vừa ăn vừa lướt điện thoại chợt dừng động tác lại, bị tin tức lân cận đập vào mắt hấp dẫn sự chú ý. Nội dung bài đăng này rất dài, ngôn ngữ có trật tự, đầu tiên là tổng kết ngắn gọn tình hình một chút, sau đó giới thiệu thân phận của bản thân.

Anh ta là một người vừa thức tỉnh dị năng giả hệ lực, hưởng ứng chính phủ kêu gọi, bằng lòng cung cấp chỗ ở sơ tán cho mọi người. Đầu tiên là anh ta đăng một mã group chat hai chiều, đề nghị mọi người nghiên cứu thảo luận, sau đó cường điệu: kiến nghị dị năng giả gia nhập thành nhóm, năng lực tập hợp nhiều nhất.

Dù sao vào nhóm cũng sẽ không bại lộ thân phận, Tống Vũ Sênh quét mã vào nhóm.

Trong nhóm đã có hơn hai trăm người, tin tức cô vào nhóm bị chìm nghỉm trong cuộc trò chuyện không ngừng xuất hiện, không có ai để ý.

Phần lớn mọi người đều đổi ID, đằng trước là số tầng, sau đó là tên hoặc biệt danh của bản thân, chủ nhóm tất nhiên chính là vị dị năng giả đó — Tầng 3 Lưu Tử Hào.

Tầng 3 Lưu Tử Hào: Vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, trước mắt vật tư căng thẳng, chắc hẳn đồ trong nhà mọi người cũng không đủ để chống lại thiên tai lần này, mục đích tôi lập nhóm chính là tập hợp mọi người, biến tiểu khu chúng ta trở thành một nơi lánh nạn an toàn, có kiến nghị gì mọi người có thể nói thoải mái.

Anh ta dường như chỉ cho những người đầu đường xó chợ một con đường, mọi người ngoại trừ điên cuồng cảm ơn khen ngợi ra thì đều đang nói về nội dung bản thân cần có.

Có thiếu sữa bột, thiếu thuốc, phần lớn đều là thiếu lương thực thiếu đồ ăn, nhưng không có một ai chủ động nói bản thân có thể cung cấp cho mọi người cái gì.

Chủ nhóm lại nhắn lần nữa.

Tầng 3 Lưu Tử Hào: Mấy thứ này tôi sẽ ghi lại, sau đó chúng ta lập thành một nhóm nhỏ đi mua hàng hoá được không? Bây giờ việc quan trọng là ghi chép số dị năng giả trong tiểu khu của chúng ta, thuận tiện kiểm tra xem có người nhà ai có thây ma không, đây mới là chuyện lớn vô cùng quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play