Bây giờ phần lón mọi người đều đi tích trữ vật tư, nhưng cô đã sớm chuẩn bị, cho nên bước đi hoàn toàn có thể tiết kiệm.
Mì ăn liền đã được ngâm mềm rồi, nhưng cô căn bản không có tâm trạng ăn uống, chỉ nghĩ đến tin tức tìm kiếm liên quan trên mạng.
Thấy có mấy nền tảng hiện nay vẫn có thể đăng ký bình thường, nhưng loại chuyện này có lẽ không kéo dài được bao lâu, trong tình trạng không có nhân viên bảo trì hệ thống, server bị sập là chuyện sớm muộn.
Từ khi giám sát mất công hiệu, tin tức vốn đĩ yên lặng lập tức bùng nổ ở trên mạng, bạn học đại học chiều hôm nay cô liên hệ đúng lúc tin tức phát ra điên cuồng, vẫn luôn truy hỏi cô tình hình cụ thể.
Sau khi Tống Vũ Sênh đáp lại một câu “Tôi cũng không biết rõ nội tình” thì cô đặt cài đặt tin nhắn thành không làm phiền.
Bây giò cô đã không thể giúp được cái gì nữa rồi.
Cô không biết nội tình nhiều hơn người khác, tất cả tin tức biết được đều bắt nguồn từ chỗ chính phủ thông báo.
Chuyện tình phát triển đến mức này, suy nghĩ trong lòng của giai cấp thống trị đã không còn quan trọng nữa, đối với Tống Vũ Sênh mà nói, trước hết chỉ có hai chuyện quan trọng nhất: một là bản thân ẩn nấp thật tốt, cùng sống với Tiểu Cát trước khi chế độ mới thành lập; hai là cố gắng tiếp xúc với bên ngoài, tìm một người có thể bán mạng cho cô.
Sau khi độ hảo cảm của Tiểu Cát đạt đến 40% thì lại cho cô bốn trăm giờ tính mạng, trước hết cô vẫn còn sống được thêm 41 ngày nữa.
Nhưng mà loại như kiểu độ hảo cảm này vẫn luôn có giá trị giới hạn, hơn nữa càng về sau thì càng khó tăng, cô nhất định phải khiến độ hảo cảm của Tiểu Cát tăng đến 50% trong vòng một tháng, hoặc là tìm một người khác bán mạng cho cô.
Nhưng cô hoàn toàn không có manh mối gì về cái này, chỉ có thể nhờ vào vận may, trước giờ cô luôn ghét nhất là vấn đề phải dựa vào vận may, nhưng lúc này lại chỉ có thể cầu nguyện cô may mắn.
Tạm thời không cần lo lắng về vật tư, nhưng mà vẫn phải có chỗ đựng nước, dù sao ngoại trừ uống, trong sinh hoạt cũng có không ít chỗ dùng nước.
Mất điện sẽ là điều không thể tránh khỏi.
Trong nhà máy điện qua một khoảng thời gian sẽ cần tiến hành điều chỉnh điện lực, một khi tai nạn thật sự trở nên vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn nhà máy điện sẽ không có nhân viên đi làm. Mà một khi mất điện, nhà máy nước cũng sẽ trong tình trạng không còn điện để hoạt động, không còn cách nào để cung cấp nước, đây là xã hội dựa vào điện lực để vận hành, một khi hết điện, phần lớn thiết bị sẽ bị tê liệt.
Không thể nào chứa điện được, nhưng nước thì có thể.
Đề phòng lỡ đâu, nói làm là làm, Tống Vũ Sênh kéo mấy cái chậu lớn mua được ra ngoài, đặt vòi nước ở dưới đáy để lấy nước. Bình thường trong sinh hoạt dùng nước có thể ưu tiên dùng trong chậu, dùng xong thì lập tức bổ sung cái mới, như thế cũng có thể đảm bảo nước sạch sẽ.
Lấp nước xong, cuối cùng cô cũng có thể nằm trên sô pha nghỉ một lát.
Tống Vũ Sênh nằm trên sô pha, tiểu cát đứng trong phòng bếp nhìn xuống dưới tầng. Trong tầm mắt của cô bé, một đám người cầm bao lớn bao nhỏ xông đến siêu thị nhưng không cướp được cái gì, trên mặt tràn đầy sự lo lắng và đau khổ.
“Đám người này chẳng mua được cái gì cả, tay không quay về.”
Bình thường.
Tống Vũ Sênh đã dự liệu được từ lâu.
Ông chủ siêu thị cũng không bị ngốc, dựa vào tình thế trước mắt mà xét, vật tư đã đáng giá hơn tiền rồi, rất ít người ngu ngốc đến giờ này mà vẫn còn kiếm tiền.
Lúc này đa số người quay về là những người trung thành, tin tưởng vào chính phủ, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ tình hình, đạo đức và pháp luật trước đó đã hạn chế hành động của bọn họ, không mua được thì cũng chỉ quay về thôi.
Nhưng mà có lẽ đám người trong khu vực nội bộ đã bắt đầu tranh nhau mua mảng lớn rồi.
Thực ra bên trong thông báo có ẩn chứa ám chỉ hiện tượng rối loạn sắp đến, nó nói: “Cố gắng bảo vệ tính mạng nhân dân an toàn.”
Ngụ ý là tài sản của nhân dân đã không còn thuộc phạm vi được chính phủ bảo kê nữa rồi.
Đêm nay chắc chắn là một đêm khó ngủ, cho dù cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần lại luôn luôn căng thẳng.
Hai chiếc thang máy ở cửa không gián đoạn tất cả vận hành, chủ hộ ở dưới tầng ra ra vào vào, nghĩ mọi cách để thu gom vật tư.
“Tiểu Cát.” Tống Vũ Sênh hỏi: “Em có nhìn thấy tình hình ở dưới không?”
Tiểu cát nghe vậy cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, con ngươi của cô bé trở nên đen hơn, trong màu đen còn có thể cả hình vòng xoáy mờ ảo, nhìn qua giống như đôi mắt kì dị.
Trong tình huống có chướng ngại vật cô bé chỉ có thể nhìn xuyên qua bức tường, cho nên cần đi lại không ngừng để xác nhận.
Năm phút sau cô bé ngẩng đầu, trả lời: “Có thể thấy, kết cấu nhà dưới không giống với chúng ta, là hai nhà, đều là người nhà cả. Một nhà có đôi vợ chồng với hai đứa con, tổng cộng bốn người, người đàn bà đang khóc, người đàn ông đang gọi điện thoại. Nhà còn lại là một thanh niên, đang…”
Nói đến đây tiểu cát tạm ngừng lại, cô bé hơi nhíu mày, thử nhìn quanh cẩn thận hơn một chút, sau khi nhìn rõ cô bé xác nhận, nói: “Đang ngủ.”
Quả thật là đang ngủ, bên ngoài ồn ào cả ngày, anh ta đeo tai nghe nằm trên giường, tay chân dang ra hình nhữ đại, chỉ có cái bụng đắp một góc chăn, khoé miệng còn đang cười, rõ ràng là đang nằm mơ.
Nhưng mà… không thể nói anh ta không bình thường.
Dù sao mọi chuyện đều xảy ra vào nửa đêm, từ khi video bùng nổ lúc mười hai giờ đến ba giờ sáng mỗi chính phủ trên toàn cầu đưa ra thông báo đến nay, cũng chỉ vỏn vẹn qua được năm tiếng đồng hồ, phần lớn những người ngủ sớm không nhận được tin tức cũng coi như là bình thường.
Chỉ là không biết sáng sớm ngày mai đám người này tỉnh dậy từ trong giấc mơ nên đứng trước tình trạng gì.
Điện thoại của cô vẫn yên tĩnh ở trên bàn trà, không nhận được bất cứ tin nhắn của ai quan tâm đến tin tức. Cô không có thân thích nào hết, lại bởi vì tính cách lạnh lùng nên cũng không có bạn bè gì. Mà người bạn đại học cô liên lạc trước đó là lớp trưởng lúc cô học đại học, đối phương biết tình hình của cô, cho nên trong lúc học đã giúp đỡ cô không ít, cô vẫn luôn nhớ đến tình nghĩa này nên mới gọi điện thoại cho cô ấy trong khoảng thời gian đầu tiên, đáng tiếc là, đối phương không tin lời cô nói.
Lúc trước bà ngoại vì không thể sinh được nên ly hôn với chồng, sau đó không tái giá nữa, lúc trung niên nhận nuôi đứa trẻ cùng thôn bị vứt bỏ, cũng chính là mẹ của cô. Sau này ba mẹ qua đời, cô chỉ còn lại bà ngoại là người thân.
Bà ngoại tuổi đã cao, thân thể không tốt, cô vì có thể ở cùng bà lâu nhất có thể, cho nên đã chọn đại học tại đó, một khi có thời gian là sẽ về nhà, quan hệ với bạn cùng phòng khá là lạnh nhạt, cũng không có thời gian kết bạn.
Bà lão gầy gò nhưng quật cường luôn bảo cô ra ngoài xã giao nhiều chút, nhưng cô đã quen cuộc sống một mình, nên cũng chưa từng cảm thấy cô đơn.
Lúc rời khỏi nơi cũ vẫn có tiểu cát ở bên cạnh, đối với cô mà nói thế là đủ rồi.
Tiếng ồn ở lầu dưới cách cô rất xa, dù sao bọn cô sống ở tầng hai tám, dưới lầu cho dù có động tĩnh gì đều rất khó nghe rõ. Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn nhỏ, cô ngồi yên trong bóng tối không buồn ngủ mà tinh thần vô cùng minh mẫn.
Ghế sô pha tròn rộng rãi mềm mại có thể dùng làm cái giường, vốn dĩ Tiểu Cát ngồi dựa bên người cô, sau đó dần dần ngủ thiếp đi, tóc ngắn rơi tán loạn che hết nửa khuôn mặt cô bé.