Tống Vũ Sênh kinh ngạc, thân xe lập tức xiêu vẹo một cái, cô vội vàng nắm chặt vô lăng trong tay, giọng nói nghiêm túc nói: "Em thấy kẻ đó giết người hay là thấy kẻ đó giấu xác? Làm sao mà em thấy được? Kẻ đó có phát hiện ra em không?"
Tiểu Cát không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà kể lại một lần chuyện mình đã nhìn thấy. Giọng của cô bé lạnh nhạt lại bình tĩnh, lúc kể lại chuyện này cũng vô cùng điềm tĩnh, không bị chuyện đáng sợ kia dọa chút nào.
Theo lời kể của cô bé, Tống Vũ Sênh dần cảm thấy không đúng, cô vẫn không giảm tốc độ xe, hai mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm tình hình giao thông, nhưng trong lòng lại dần dần cảnh giác.
Bởi vì Tiểu Cát vốn không miêu tả một hình ảnh duy nhất, mà là kể lại toàn bộ nội dung trước và sau khi phát sinh chuyện đó.
Đây cũng không phải là thứ mà một người ngoài ý muốn gặp được có thể nói ra, ngược lại như là đã đặt mình bên cạnh kẻ giết người và tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
Nếu Tống Vũ Sênh vẫn lưu ý độ thiện cảm của Tiểu Cát, thì cô có thể phát hiện từ lúc cô nói muốn dẫn Tiểu Cát đi, độ thiện cảm của cô bé đã tăng thêm năm điểm và biến thành bốn mươi ba phần trăm.
Nhưng lúc trước vì thuận tiện, cô đã đóng nhắc nhở độ thiện cảm, hơn nữa lúc này tâm thần của cô còn tập trung vào lời nói của Tiểu Cát, cũng không để ý đến việc xem màn hình.
Cô rất khó nói ra từ ngữ an ủi gì với Tiểu Cát, bởi vì Tiểu Cát căn bản không sợ hãi.
Lời nói của cô bé đơn giản mà chuẩn xác, giọng nói bình tĩnh lạ kỳ, cứ như không phải cô bé vừa thấy một vụ án giết người, mà là vừa xem xong một bộ phim bình thường khi rảnh rỗi.
"Từ từ…" Tống Vũ Sênh nhíu mày nói: "Em nói ông ta một quyền đập nát đầu vợ ông ta ư?"
Đây là chuyện con người có thể làm được sao?!
"Đúng ạ" Tiểu Cát hơi hơi quay đầu, ánh mắt dừng trên sườn mặt của Tống Vũ Sênh, nghiêm túc quan sát biểu tình của cô, như muốn dùng lời nói kế tiếp để làm ra phán đoán nào đó về cô.
Giọng nói trong trẻo của cô bé có vẻ hơi quỷ dị trong bóng đêm, trong đôi mắt khiếp người kia phản chiếu ra vẻ mặt ngưng trọng của Tống Vũ Sênh, sau đó cô bé dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nện một tia sét xuống: "Em tận mắt thấy tay ông ta từ một cánh tay biến thành sắt, lúc nắm thành quyền không khác một cái búa sắt là bao."
"Kít…" một tiếng, Tống Vũ Sênh giẫm mạnh phanh xe, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Tiểu Cát, không biết nên khiếp sợ về sự biến dị của hàng xóm trên lầu, hay là nên khiếp sợ vì sự ám chỉ trong lời nói của Tiểu Cát.
"Ý em là, em ở trong phòng khách nhà mình, ‘ tận mắt ’ nhìn thấy cánh tay của người đàn ông lầu trên biến thành sắt ư?"
Tiểu Cát gật đầu, hiển nhiên đã bình tĩnh lại từ sự hoảng sợ lúc trước. Tính tình cô bé quái gở mà lạnh lùng, căn bản sẽ không sợ hãi vì nhìn thấy người chết, thứ khiến cô bé sợ hãi chính là sự biến hóa của thân thể mình, dù là ai cũng sẽ bất an khi đột nhiên thức tỉnh dị năng, huống chi cô bé chỉ là một bé gái mười hai tuổi.
"Lúc đầu em chỉ cảm thấy đau mắt, giống như bị dính bột ớt vậy. Sau đó em bỗng nhiên phát hiện tầm mắt của em có thể xuyên qua trần nhà, nhìn thấy chuyện xảy ra ở nhà người khác."
"Để chị bình tĩnh lại đã. . . . . ." Vẻ mặt Tống Vũ Sênh dại ra nhìn Tiểu Cát, ánh mắt chỉ toàn là trống không mờ mịt.
Cô cố gắng lý giải lời nói của Tiểu Cát, cũng không quên tiếp tục lái xe.
Hay tận thế chính là toàn bộ nhân loại bị biến dị?
Cô có được dị năng không gian, Tiểu Cát có được mắt xuyên thấu, hàng xóm trên lầu biến thành người sắt.
Chuyện Tiểu Cát vừa kể tóm tắt lại thì vô cùng đơn giản, người đàn ông bỗng nhiên biến dị trong lúc bạo lực gia đình, ngay cả chính ông ta cũng không ý thức được tay mình đã biến thành sắt, nện một quyền lên huyệt thái dương của người phụ nữ, nháy mắt đã đập nát đầu người thành một đống cháo sệt đỏ trắng.
Khiếp sợ thì khiếp sợ, Tống Vũ Sênh lại tiếp nhận chuyện này một cách tốt đẹp, tuy rằng không rõ nguyên nhân cụ thể khiến nhân loại biến dị, nhưng kết quả đã là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa dựa theo tỉ lệ này mà nói, người có được dị năng còn không phải số ít, dù sao trong tòa nhà này của bọn họ chỉ có mười hai hộ gia đình, hơn nữa vẫn còn không ít phòng trống, mà số người biến dị được biết đã có ba người, chứ chưa nói đến tổng số người trên toàn cầu.
Cùng lúc đó, suy nghĩ của cô cũng dần dần rõ ràng. Phương thức xử lý tốt nhất cho chuyện trên lầu chính là báo cảnh sát, nhưng bây giờ cần phải xem liệu việc báo cảnh sát có còn tác dụng hay không.