"Đương nhiên." Tống Vũ Sênh đáp không chút do dự.
"Vì sao?" Tiểu Cát hỏi, cô bé hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia mờ mịt: "Cả bọn họ cũng không cần em, vậy vì sao chị lại muốn dẫn em đi?"
Tống Vũ Sênh xoa xoa đỉnh đầu Tiểu Cát, ôn nhu nói: "Bởi vì chị cần em. Con người luôn cần một trụ cột tinh thần, sau khi bà ngoại qua đời chị đã cô đơn rất lâu, mãi đến khi em xuất hiện. Sau khi em đến nhà chị, cuộc sống trống rỗng của chị rốt cuộc cũng có một chút bóng dáng như trước kia."
Khuôn mặt của Tiểu Cát lộ vẻ khó hiểu, cô bé có thể nghe hiểu, nhưng không thể lý giải, cô bé chỉ biết là mình cần Tống Vũ Sênh, nhưng lại không hiểu vì sao Tống Vũ Sênh lại nói cô cần mình.
Dù sao cô bé cũng chỉ có mười hai tuổi, không thể mang đến ích lợi gì cho cô.
Tống Vũ Sênh vươn vai, nói: "Lấy một ví dụ thế này, thật ra từ khi bà ngoại qua đời thì chị không nấu cơm nữa, thức ăn đối với chị chỉ có một tác dụng là no bụng, cho dù ăn món gì thì mùi vị cũng giống nhau. Nhưng nếu ăn cơm cùng em, thì chị sẽ cảm thấy ăn cơm cũng là một chuyện khiến người ta hạnh phúc."
Tiểu Cát cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại hỏi một vấn đề khiến cô giật mình ngay tại chỗ: "Vậy vì sao chị không dẫn em đi ngay bây giờ?"
Tống Vũ Sênh bật thốt: "Em bằng lòng đi theo chị ư?"
Tiểu Cát gật đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Chị là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới, chỉ cần chị sẵn lòng dẫn em đi, thì em sẽ đi theo chị."
Lời nói của Tiểu Cát khiến Tống Vũ Sênh thở phào một hơi, lần bày tỏ thái độ này của cô bé không thể nghi ngờ đã giải quyết một khó khăn không nhỏ trong lòng Tống Vũ Sênh.
"Được, vậy em ở đây chờ chị nửa giờ, chị còn chuyện cuối cùng cần giải quyết, chờ giải quyết xong chuyện này chị sẽ dẫn em đi." Nói xong cô lại hỏi: "Em có còn thứ gì muốn mang theo không?"
"Sách giáo khoa ạ?" Tiểu Cát không quá xác định.
"Không cần mang theo." Tống Vũ Sênh giải quyết một cách dứt khoát, trật tự loài người rất có thể sắp sụp đổ luôn rồi, còn đi học gì nữa chứ.
"Vậy thì không có ạ." Tất cả vật ngoài thân của cô bé đều là đồ cũ mà người khác không cần, trong căn nhà kia không có món đồ nào của riêng cô bé cả.
Thấy sắp đến giờ, Tống Vũ Sênh để Tiểu Cát ở lại trong nhà, mình thì xuống lầu đi nhận vật tư trước.
Tống Vũ Sênh giao tiếp với tài xế lái xe xong thì ở trong kho hàng hấp thu vật tư, mà Tiểu Cát ở trên tầng năm lại ngửa đầu nhìn tầng sáu cách cô bé một bức tường.
Từ ánh mắt của người ngoài, tầm mắt của cô bé dừng lại trên trần nhà, như là đang sợ run.
Chẳng qua hai con mắt vốn đã tối đen lúc này lại càng giống lỗ đen sâu không thấy đáy, thậm chí mơ hồ có thể thấy được lốc xoáy đang thành hình trong con ngươi.
Trên khuôn mặt tái nhợt lại non nớt của cô bé xuất hiện biểu tình đông lạnh không hợp tuổi, con ngươi quỷ dị khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Mà Tống Vũ Sênh ở tầng hầm ngầm lại gặp một phiền phức nhỏ, tám vạn đồng tiền vật tư nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, hơn nữa hộp đựng của một ít đồ dùng rửa mặt lại làm lãng phí không ít không gian, nhưng cô đã không còn đủ thời gian để mở bỏ hộp của những thứ này, chờ thu xong vật tư trong ga-ra, không gian đã bị chiếm đi hơn phân nửa, chỉ có thể để lại một nhóm vật tư không quá quan trọng ở lại tầng hầm ngầm.
Sau khi thu thập xong đồ vật cô lập tức dẫn Tiểu Cát lên xe, mới vừa chạy ra tiểu khu cô đã đạp chân ga, thân xe tựa như mũi tên rời cung đâm vào đêm tối.
Tống Vũ Sênh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đúng lúc này, nhiệm vụ ngẫu nhiên lại nhảy ra.
【 Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tìm được nơi trú tạm an toàn. Thưởng nhiệm vụ: 10 giờ sinh tồn, 10 đồng tiền đồng. 】
Tống Vũ Sênh cảm thấy vui vẻ, cô vui không phải vì mười giờ sinh tồn này, mà là vì mỗi lần có nhiệm vụ ngẫu nhiên kỳ thật đều tương đương với việc hệ thống khẳng định độ chính xác trong quyết sách của cô.
Chuyện này đã nói lên lựa chọn chuyển nhà của cô là đúng!
Nhiệm vụ ngẫu nhiên xuất hiện khiến cô nhẹ nhàng thở ra, độ tin cậy của Tiểu Cát đối với cô cũng vượt xa mức cô mong muốn, hai chuyện lớn đều được giải quyết, Tống Vũ Sênh thậm chí vui mừng đến muốn hát một bài.
Nhưng cô vẫn không quên sự khác thường lúc trước của Tiểu Cát, cô không ôm hy vọng gì mà truy hỏi một câu: "Lúc trước em tới tìm chị, là muốn nói gì với chị vậy? Bây giờ em có thể nói cho chị biết chưa?"
Tiểu Cát bình thường vẫn ngồi ở ghế sau lần đầu tiên ngồi trên ghế phó lái, tầm mắt của cô bé vẫn dừng ở phía trước, nghe thấy câu hỏi của Tống Vũ Sênh, cô bé trầm mặc vài giây rồi thấp giọng trả lời: "Người trong gia đình trên lầu, giết người."