Đối với cô thì Tiểu Cát không chỉ là người có thể kéo dài sinh mệnh của mình, mà cũng là một nửa người nhà của cô, cho dù có nhiệm vụ hay không thì cô cũng sẽ không bỏ mặt Tiểu Cát.
Cô vốn đang suy nghĩ phải làm sao để gọi Tiểu Cát ra khỏi nhà, lại không ngờ rằng mới vừa vừa lên lầu đã nhìn thấy Tiểu Cát đang gõ cửa nhà cô.
Động tác gõ cửa của Tiểu Cát đầy lo âu, khác một trời một vực với bình thường.
Tống Vũ Sênh vốn đang trong trạng thái căng thẳng tinh thần, sự khác thường của Tiểu Cát khiến cô càng thêm nhạy cảm.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
Tiểu Cát không nói chuyện, khi cô đến gần mới nhận ra Tiểu Cát vẫn luôn run rẩy.
Tống Vũ Sênh cầm tay cô bé, bình phục tâm tình, ôn nhu an ủi nói: "Đừng sợ, có chị ở đây, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tiểu Cát nắm chặt ống tay áo của cô, vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Nói chuyện trên hành lang hiển nhiên không quá thuận tiện, Tống Vũ Sênh kéo Tiểu Cát vào nhà, vốn còn đang cân nhắc tìm lí do thoái thác, lại phát hiện Tiểu Cát không hề để ý đến thảm trạng như vừa bị bão quét trong nhà cô.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Vũ Sênh nắm bả vai cô bé, ôn nhu nói: "Tiểu Cát, em ngẩng đầu nhìn chị này."
Cả người Tiểu Cát run một chút, động tác ngẩng đầu lại dừng lại.
Lúc này Tống Vũ Sênh mới nhớ tới, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy mặt chính diện của Tiểu Cát, suy nghĩ trong đầu chợt lóe qua, cô không khỏi vội hỏi: "Bà nội em lại đánh em à?"
Lần này Tiểu Cát đúng là có một chút phản ứng, cô bé nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không nói gì.
"Tiểu Cát, em đến tìm chị nghĩa là trong lòng em tin tưởng chị, em muốn tìm sự trợ giúp của chị, đúng không?" Tống Vũ Sênh đưa tay ôm lấy mặt Tiểu Cát, chậm rãi nâng lên: "Chị cần em nói cho chị biết, em muốn chị giúp em chuyện gì?"
Trên mặt Tiểu Cát hiện lên sự kháng cự yếu ớt, nhưng vẫn ngẩng đầu lên theo lực đạo của Tống Vũ Sênh, khuôn mặt nhỏ gầy yếu của cô bé tái nhợt, hai mắt trông hơi quỷ dị ở ngày thường lúc này lại né tránh không chịu đối diện với cô, trừ chuyện này ra thì tất cả đều bình thường.
"Tiểu Cát." Tống Vũ Sênh hơi nghiêm giọng, bàn tay đang nâng mặt cô bé cũng chuyển thành bóp nhẹ sau gáy, "Em làm sao vậy?"
"Em. . . . . ." Tiểu Cát ngập ngừng một lúc lâu, nhưng lại giống như đang sợ hãi điều gì, lời muốn nói ngừng ở bên miệng nhưng lại không nói nên lời dù chỉ một câu.
Tống Vũ Sênh vô cùng kiên nhẫn trấn an cảm xúc của cô bé, chờ cô bé nói chuyện đã xảy ra.
Nhưng Tiểu Cát lại từ từ bình tĩnh lại, tránh khỏi tay cô rồi cúi thấp đầu xuống, thậm chí lùi từng bước ra sau, nhỏ giọng nói: "Em. . . . . . Em không sao đâu chị Vũ Sênh."
Trong lòng Tống Vũ Sênh hiện lên một tia lo âu, cô biết lòng cảnh giác của Tiểu Cát rất mạnh, nhưng lúc này chuyện giấu trong lòng đã khiến tâm trí cô quá mệt mỏi, thật sự không có kiên nhẫn hỏi thăm an ủi, nhưng sự khác thường chưa từng có của Tiểu Cát lại khiến cô khó mà yên tâm được.
Tống Vũ Sênh mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, lúc này đã là chín giờ rưỡi, cách lúc hàng hoá đến chỉ còn nửa giờ, cô không còn nhiều thời gian nữa.
Từ lúc cô giác ngộ đến sự khác thường, thì trong lòng đã bắt đầu tràn ngập bất an, mỗi lần kéo dài một giây đều như đang đánh cược mạng sống của mình.
Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi, nắm Tiểu Cát ngồi xuống sô pha, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Tiểu Cát vừa phát hiện cảnh hỗn loạn trong nhà cắt ngang: "Chị Vũ Sênh, chị phải chuyển nhà sao?"
"Ừ, " Tống Vũ Sênh cầm bả vai của Tiểu Cát, đối diện với cô bé, trịnh trọng nói: "Tiểu Cát, có thể em không tin những lời chị sắp nói, nhưng em nên lắng tai nghe. Trong khoảng thời gian này có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra, vô cùng nghiêm trọng, là chuyện nghiêm trọng tới mức bất cứ ai cũng không dám tưởng tượng, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Chị sẽ để lại một số vật tư trong căn phòng này, ngay trong tủ quần áo ở phòng ngủ của chị, chị cũng sẽ để lại chìa khóa cho em. Nếu người nhà của em không có cách nào che chở em an toàn, thì em cứ trốn trong phòng chị, số vật tư này đủ để em sống hơn một tháng, nếu có cơ hội chị sẽ dốc hết toàn lực tới đây đón em. Vật tư trong phòng mặc em xử lý, em có thể chia cho người nhà của em, nhưng chị đề nghị là không cần nói cho bất luận kẻ nào, bảo vệ tốt bí mật và bảo vệ tốt chính mình."
"Nếu nghe hiểu thì em gật đầu, có thắc mắc gì thì có thể hỏi chị ngay bây giờ, nhưng đừng hỏi chị tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì chị cũng không biết."
Tiểu Cát lắng nghe vô cùng chăm chú, đôi mắt tối đen nhìn Tống Vũ Sênh không chớp mắt, sau khi cô nói xong Tiểu Cát thong thả gật đầu, sau đó hỏi một vấn đề ngoài dự đoán của Tống Vũ Sênh: "Chị muốn tới đón em ư? Chị sẽ dẫn em đi sao?"