Trước mắt cậu trai sáng ngời, tiếng nói hơi do dự báo một con số: "Tám trăm nhé?"

"Được!" Tống Vũ Sênh không chút do dự đồng ý, cô để lại địa chỉ nhà thuê cho người trước mặt, nói: "Vận chuyển đến nơi này rồi dỡ hàng xuống đặt trước ga-ra số 016, bị trộm cũng không sao, tôi sẽ gánh tất cả trách nhiệm!"

Cậu trai nhanh chóng gật đầu, cầm lấy điện thoại bắt đầu tìm người, trước khi Tống Vũ Sênh bước ra khỏi cửa thì nghe thấy cậu ta nói: "Lão Triệu lão Triệu, đừng ăn cơm nữa, khách hàng cho anh thêm bốn trăm đồng tiền boa để anh giao hàng khẩn cấp!"

Tống Vũ Sênh không rảnh so đo số tiền boa bị nuốt riêng với cậu ta, cô thậm chí không lo nổi hai lô hàng đặt ở siêu thị lúc sau, sự lo âu dày đặc đè ép khiến cô không thở nổi, trong đầu chỉ toàn là hai chữ tận thế.

Tống Vũ Sênh giẫm chân ga nhanh chóng vượt mặt xe khác rời đi, cô vội vàng về nhà, người đến giao quần áo đã đợi cô bốn năm phút đồng hồ, thấy cô đến, lúc này mới bắt đầu dỡ hàng.

Số lượng quần áo không nhiều lắm, một chiếc xe 16 chỗ cỡ trung là đã đủ chứa rồi, trong lúc chờ anh ta dỡ hàng Tống Vũ Sênh bắt đầu lên lầu thu thập hành lý.

Hai mươi phút sau cô đi xuống lầu, thu tất cả vật tư trong tầng hầm ngầm vào không gian.

Hiện tại điện thoại của cô vẫn không có tín hiệu, Tống Vũ Sênh cáu kỉnh ném điện thoại lên trên sô pha, bắt đầu thu nạp tất cả những đồ đạc trong phòng mà cô nhìn thấy.

Sau khi thu xong tất cả những món đồ kia, cô lại lái xe đi đến nơi đặt giày.

Lúc cô đến xưởng đóng giày thì nhân viên công tác bên trong đã tan tầm, chỉ còn một cụ ông trông cửa và một đám nhân viên công tác đang dọn hàng.

Sau khi Tống Vũ Sênh thẩm tra đối chiếu xong thông tin và địa chỉ mình để lại, thì lập tức xách hàng rời đi.

Không cần quà tặng kèm, không cần đóng gói, mà cũng không đòi hoàn tiền, nhân viên ở kho hàng cười híp mắt, nhanh chóng triệu tập nhân thủ chất hàng hóa lên xe của cô.

Chờ đến lúc lái xe vào góc tối, Tống Vũ Sênh nhanh chóng thu lại toàn bộ giày ở trong xe, sau đó lái xe chạy về nhà thuê.

Lúc cô tới tiểu khu, xe van chở nước cũng đã tới rồi, thấy cô đến đây, có lẽ là cậu trai kia sợ cô nói lỡ miệng, ân cần lại gần định hỏi thăm, lại bị cô dùng tiền chặn họng lần nữa.

Càng gấp thì cô lại càng bình tĩnh, Tống Vũ Sênh lấy chìa khóa mở cửa cuốn ra, lấy ra bốn tờ tiền giấy cuối cùng trong ví, cho mỗi người hai trăm.

"Chuyển tất cả vào trong, nhanh lên, tôi không muốn nghe những thứ khác."

Cậu trai thành công im miệng, vui rạo rực cầm tiền đi về phía lão Triệu đang dọn hàng.

Sau khi Tống Vũ Sênh lên lầu thì thả hết tất cả những thứ trong không gian ra phòng khách, rồi sau đó lại xuống lầu.

Cậu trai và lão Triệu còn đang khuân vác, cô liếc mắt một cái rồi lái ô tô rời đi.

Cô còn cần ở lại tiểu khu chờ số vật tư lúc rạng sáng.

Nước thì không sao cả, cho dù bị người thấy thì cũng không thể tạo ra hỗn loạn gì, nhưng đồ dùng sinh hoạt thì cô lại không dám đánh cược, đồ vật bên trong vừa nhiều vừa hỗn tạp, còn có không ít đồ ăn, vì tránh phiền toái nên cô chỉ có thể tự mình vận chuyển.

Cô tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết tầng cao nhất của tòa nhà kia có nhiều vật tư như vậy.

Một đi một về dày vò tới gần chín giờ, trên đường Tống Vũ Sênh còn bớt thời gian trồng hai cây cải trắng.

Trên đường về cô vẫn luôn lo lắng chuyện của Tiểu Cát, xuất phát từ nhu cầu bảo mệnh, trước khi cô tìm được người tiếp theo có thể giúp cô kéo dài mạng sống thì tốt nhất vẫn nên ở lại cạnh Tiểu Cát tăng độ thiện cảm. Nhưng dựa theo những tình trạng đã phát hiện trước mắt, rất có thể tận thế đã tới giai đoạn ác liệt mà người thường khó có thể tự cứu, thậm chí phía chính phủ cũng không thể duy trì sự ổn định, nên cô phải tìm kiếm nơi an toàn hơn.

Nhưng một khi dọn khỏi nơi này, chờ đến lúc tận thế đến và toàn cầu tiến vào giai đoạn thiếu thốn vật tư, rất có thể Tiểu Cát sẽ bị người nhà vứt bỏ, thậm chí có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng cô chỉ nói miệng mà không có chứng cứ, Tiểu Cát sẽ chịu rời đi với cô sao?

Cảm xúc khủng hoảng vô cớ lan tràn trong lòng cô ngày càng dày đặc theo thời gian, thậm chí có sự thôi thúc muốn bỏ lô vật tư cuối cùng lại không ngó ngàng đến nữa mà trở về tầng cao nhất của toà nhà.

Cô cảm thấy loại khủng hoảng này cực kỳ giống một loại dự báo nào đó, rồi lại cảm thấy đây là giác quan thứ sáu báo động trước cho cô. Nhưng vô luận là số vật tư kia hay là Tiểu Cát đang ở tiểu khu, đều khiến cô mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn quay xe.

Lúc cô đến tiểu khu phỏng chừng là chín giờ mười phút tối, sở dĩ hẹn thời gian giao hàng ở mười giờ là vì cô phải chừa lại thời gian nhiều nhất có thể để sắp xếp cho Tiểu Cát. Cô không thể bảo đảm sự an toàn của Tiểu Cát, nhưng có thể để lại chìa khóa và một ít thức ăn, cung cấp cho cô bé một chỗ tránh nạn tạm thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play