Cô bịa đặt ra một chứng bệnh có tính lây nhiễm rất mạnh, còn nói thêm rằng chứng bệnh này không phải là một loại bệnh hiếm gặp, mà toàn cầu đều có. Cô kêu gọi người của mọi tầng lớp tranh thủ thời gian đi tích trữ vật tư, đồng thời còn gửi danh sách tất cả những vật phẩm mà cô mua gần đây lên.
Ký hiệu đăng bài thành công sáng lên, Tống Vũ Sênh tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời định tiêu chút tiền đẩy bài đăng của mình lên mục hot.
Nhưng khi cô muốn đổi mới để nhìn link của bài đăng, thì cô lại phát hiện bản thảo mình vừa đăng lên đã biến mất không thấy đâu, ngay cả trong lịch sử đăng tải cũng không có thông tin liên quan.
Tâm trạng của Tống Vũ Sênh trầm xuống, soạn lại bản thảo rồi đổi sang một nền tảng khác, nhưng nó vẫn biểu thị đăng tải thất bại.
Cô mở Wechat ra, tìm bạn đại học của mình, rồi phát một tin nhắn: "Có đó không?"
Bạn học trả lời rất nhanh, nhưng rõ ràng tin nhắn "tận thế sắp đến" của cô đã gửi đi thành công, đối phương lại không có phản ứng gì, trái lại còn gửi một dấu chấm hỏi cho cô.
Tống Vũ Sênh nói: "Có thể phiền cậu chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta rồi gửi cho tớ không?"
Năm giây sau hình ảnh được gửi sang, trong màn hình trò chuyện chỉ có hai tin nhắn do cô gửi đi, một là "Có đó không", hai là "Có thể phiền cậu chụp màn hình cuộc trò chuyện của chúng ta rồi gửi cho tớ không".
Cô chưa từ bỏ ý định bèn dùng các ngôn ngữ khác để gửi thông tin về tận thế, nhưng đối phương vẫn không nhận được, mà ngay giây phút cô gọi cho đối phương, thì điện thoại của cô đã không có tín hiệu.
Tống Vũ Sênh bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua lúc mình lên mạng tìm những từ khóa liên quan tận thế, thì cũng không tìm được thông tin gì.
Tin tức bị phong toả.
Chuyện này nói lên chắc chắn phía chính phủ đã biết gì đó!
Nhưng nếu bọn họ biết những tin tức liên quan, thì vì sao không tuyên bố cho dân chúng?
Cô cũng không hấp tấp nghi ngờ sự uy tín của chính phủ, ngược lại bắt đầu lo lắng lý do mà phía chính phủ làm như vậy.
Tiền đề cho việc không công bố tin tức có hai cái.
Một là tổn thất do sự hỗn loạn gây ra từ việc công bố tin tức còn trầm trọng hơn bản thân sự việc đó, điều này chỉ nhằm vào những việc có ảnh hưởng ác liệt nhưng không gây hỗn loạn quá lớn, có thể loại trừ.
Hai là có công bố cũng đã vô ích, vậy nên phải thừa dịp trước khi trật tự bị sụp đổ để ổn định cục diện nhiều nhất có thể.
Tống Vũ Sênh càng nghĩ càng kinh sợ, cô đứng vụt dậy từ trên ghế dài, tùy tay giữ chặt một người qua đường đưa hai trăm đồng tiền mặt cho anh ta, vội la lên: "Cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút, tôi cần gọi điện thoại."
Tống Vũ Sênh bấm số điện thoại của bạn đại học của cô, sau khi bên kia bắt máy cô vội vàng nói: "Đừng hỏi, cậu nghe tớ nói, tận thế sắp tới rồi, đây là sự thật, hãy tích trữ vật tư nhiều nhất có thể và nói cho người xung quanh biết, vậy nhé, cúp máy đây."
Gọi xong cô lại bấm số điện thoại của siêu thị lúc trước mình đặt hàng, dời thời gian vận chuyển của lô vật tư sinh hoạt kia sang mười giờ tối.
Cô trả điện thoại lại cho người qua đường đang trợn mắt há hốc mồm, nói như bắn pháo: "Tôi nói gì anh có nghe thấy chưa? Nếu tin thì nhất định phải đi tích hàng hoá, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!"
Dứt lời cô lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, người qua đường ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bị khùng à?"
Anh ta rút hai tờ tiền mặt trong ngực ra đặt dưới ánh nắng nhìn kỹ một hồi, thấy là tiền thật, anh ta nhếch miệng cười nói: "Thật là một kẻ ngốc."
Bạn đại học mang vẻ mặt không hiểu ra sao cúp điện thoại, nghe người xung quanh hỏi cũng chỉ cười lắc đầu, nói: "Không biết, chắc là trò đùa thôi, không có gì, chúng ta ăn tiếp đi."
Tống Vũ Sênh đã không kịp lo lắng những việc đó nữa, cô lái xe đến công ty nước tinh khiết, vừa vọt vào cửa chính đã đọc số điện thoại của mình, nhân viên công tác trước đài lại còn chậm rì rì tra thông tin đơn đặt hàng của cô.
Tống Vũ Sênh đập một trăm đồng tiền lên bàn, gấp giọng giục nói: "Nhanh lên!"
Tiền tài là động lực vĩnh hằng.
Ngón tay của nhân viên công tác tung bay, trong vòng nửa phút đã tìm được thông tin đơn đặt hàng của cô: "Tìm được rồi! Nhưng vẫn chưa tới thời gian giao hàng của cô, muốn giao hàng khẩn cấp thì phải thêm tiền."
"Tiền không phải vấn đề!"
"Hơn nữa," Cậu trai trẻ tuổi nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nắm chặt tiền trong tay, sợ tin tức mình sắp nói ra khỏi miệng sẽ khiến khách hàng lấy lại một trăm đồng này: "Tài xế giao hàng còn đang ăn cơm, phỏng chừng phải đợi nửa giờ. . . . . ."
Tống Vũ Sênh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng: "Cậu tìm người có bằng lái đến giao hàng, tôi có thể thêm tiền, thêm bao nhiêu cũng được."