Hiện tại, cách thu hoạch giá trị sinh mệnh nhanh và hiệu quả nhất là thông qua độ yêu thích của người khác. Cô tiếp xúc với không ít người, nhưng chỉ có Tiểu Cát mới giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu phải thu hoạch giá trị yêu thích, vậy thì không tránh khỏi việc phải tiếp xúc với người khác, bởi vậy nên phải đặt thêm quần áo và giày dép.

Sau khi nhận được quần áo và giày dép, Tống Vũ Sênh lại mua thêm một mẻ nước tinh khiết,

Làm xong mọi chuyện, cô vội vàng đá bát mì ở nhà hàng dưới lầu rồi nhanh chóng đến trung tâm mua bán ô tô ở thành phố C.

Cô không hiểu gì về ô tô, cũng không hiểu mấy cái quy trình lằng nhằng nên vội xua tay cắt ngang lời nhân viên bán hàng đang tư vấn, thẳng thắn nói yêu cầu của mình: “Rắn chắc, bền bỉ, chịu lực tốt, giá khoảng ba triệu tệ, quan trọng nhất là tôi cần lấy xe luôn.”

Thấy cô sảng khoái như vậy, nhân viên bán hàng càng vui hơn, trực tiếp dẫn cô tới chỗ chiếc xe địa hình mới nhất, không nói hai lời lôi hợp đồng ra: “Tôi làm trong ngành này hơn mười năm rồi, ít thấy mấy ai sảng khoái như cô, nếu cô tin thì cứ kí luôn đi, tôi đảm bảo sẽ đáp ứng tất cả các nhu cầu của cô. Nội thất đã hoàn thiện, giờ có thể lái ngay lập tức.”

Tống Vũ Sênh không biết nói thế nào về cảm giác lúc này trong cô, thời gian không ngừng trôi nhanh, giờ nó còn quan trọng hơn cả tiền bạc. Cô tích lũy đủ vật tư càng sớm thì càng có nhiều thời gian để tìm người đã kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh của mình.

Tống Vũ Sênh lập tức ký tên.

Vốn cô phải đến cơ quan đăng kiểm để công chứng trước mới có thể lấy xe, nhưng cô mua xe cũng chỉ để dùng lúc tận thế, tất nhiên không lo lắng mấy thứ này, nên để nhân viên lái xe tới ga-ra của tiểu khu.

Nhân viên bán hàng vỗ ngực, bảo cứ giao hết cho anh ta, anh ta sẽ làm mọi thứ chỉn chu để cô hài lòng.

Tống Vũ Sênh không nói thêm nữa, gật đầu rồi rời đi.

Chuyện bên ngoài đều đã giải quyết xong, nhưng cô còn cần về nhà thu thập chút đồ đạc của bà ngoại, hơn nữa cũng không thể rời đi nhanh như vậy, cô cần dẫn Tiểu Cát theo.

Trước mắt Tiểu Cát chính là người kéo dài sinh mệnh cho cô, độ thiện cảm của cô bé đối với cô có ảnh hưởng trực tiếp đến độ dài sinh mệnh của cô, nhưng hiển nhiên là không thể cứ vậy mà dẫn Tiểu Cát đi được. Chưa nói đến thái độ của người nhà cô bé, chỉ xét về tính cách nhạy cảm của Tiểu Cát, một khi cô làm liều, rất có thể sẽ chữa lợn lành thành lợn què và bị trừ độ thiện cảm.

Phần lớn sự việc đều đã được giải quyết, Tống Vũ Sênh đứng dưới trời chiều cuối cùng cũng tạm dừng nhịp sống nhanh như đi đánh giặc của mình, tùy ý tìm một cái ghế dài ven đường ngồi xuống, định thả lỏng một lát.

Người đi đường trên đường dần dần nhiều lên, học sinh tan học và người làm công về nhà trộn lẫn với nhau, họ đi lại vội vàng và đầy người mỏi mệt, trông như đã bị cuộc sống đè sụp.

Trong đầu Tống Vũ Sênh lại toát lên một câu rõ nét: tận thế sẽ đến.

Cho dù lúc trước ghét đi làm đến cỡ nào, không thích đến trường đến mức nào đi chăng nữa, thì cuộc sống đơn giản ép bức bọn họ lúc trước rất có thể sẽ không còn tồn tại nữa.

Cô ngồi ở chỗ này nhìn chăm chú vào đám người tới lui, thấy bọn họ đi lại vội vàng, thấy bọn họ vui cười đùa giỡn. Trong những người này có học sinh sôi nổi hoạt bát, có cặp đôi tình thâm ý thiết, có cụ già đỡ nhau tản bộ. . . . . .

Bọn họ vẫn sống những ngày tháng bình thường mà lại phong phú như trước, trừ Tống Vũ Sênh ra thì không ai biết tận thế sắp đến.

Sau khi bứt ra khỏi sự bận rộn thì trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra cảm xúc bi thương và áy náy, bi thương vì tận mắt thấy nhân loại sắp nghênh đón nạn lớn, và áy náy vì sự bất lực không thể cứu được ai chỉ có thể một mình tìm đường sống sót.

Nếu cô không trói buộc với hệ thống ngoài hành tinh, vậy thì hoặc là cô sẽ biến thành một cái xác, hoặc là giống như những người bình thường này không hề hay biết gì cả mà chờ đợi tận thế giáng xuống. Cô không nhịn được suy nghĩ, nếu hệ thống ngoài hành tinh trói buộc người khác, mà cô chỉ là một người bình thường, thì cô sẽ hy vọng người đã biết chuyện này làm gì nhất?

Cô cũng không phải một người có tâm hồn cao thượng và giàu lòng dâng hiến, nhưng đều là con người, nếu cô không làm chuyện gì cả, thì phỏng chừng cho dù sống sót thì trong lòng cũng sẽ day dứt.

Ít nhất phải truyền bá tin tức này ra ngoài, mặc kệ có người tin hay không, thì cô vẫn phải làm gì đó.

Tống Vũ Sênh lấy điện thoại ra, gõ một bản thảo thật dài trong ứng dụng ghi chú, tin tức mà cô biết cũng không nhiều, thậm chí sáng hôm qua cô cũng chỉ là một người thường hoàn toàn không biết gì cả.

Trong bản thảo dào dạt cảm xúc này, cô lấy thân phận là một bác sĩ, bịa ra một câu chuyện không có lỗ hổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play