Cô không biết về mấy cửa hàng dã ngoại nên mất kha khá công sức tìm kiếm mới tìm được một chỗ đáp ứng được đủ tiêu chí của mình. Tuy cửa hàng không giao hàng nhưng đã giúp cô liên hệ với một chiếc xe tải sau khi thanh toán xong. Tống Vũ Sênh theo xe tải về nhà.
Sau khi lại cất mọi thứ vào không gian thì vừa đúng mười hai rưỡi trưa, cô lại bắt đầu các thao tác thu hoạch bắp cải rồi gieo trồng, hệ thống Q của Tống Vũ Sênh vui vẻ khiêng cuốc xới đất.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô lại vội vàng chạy tới chỗ môi giới bất động sản, mặc kệ tận thế có xảy ra chuyện gì thì cô vẫn phải phòng trước vài thứ.
An ninh của tiểu khu cô đang sống khá kém. Bên ngoài mỗi căn hộ đều lắp cục nóng điều hòa, ai cũng có thể trèo lên. Hơn nữa, tiểu khu này có mỗi sáu tầng nên sự an toàn càng thêm xa vời.
Hiện tại cô đang rất gấp nên bên môi giới cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô. Dù việc giới thiệu phòng ở vẫn rất nhiệt tình nhưng không tránh khỏi được việc cố tình nâng giá.
Tiền bạc đều là thứ ngoài thân, Tống Vũ Sênh cũng không thèm so đo vài cắc đấy, cô cũng vừa bịp được của viện trưởng Lưu năm triệu tệ, có thể đủ để thuê một căn nhà trong thời gian ngắn.
Cô chọn được một căn hộ rộng rãi cao tầng gần nội thành nhưng không quá sầm uất. Căn hộ nằm trên tầng cao nhất, diện tích hơn ba trăm mét vuông, đầy đủ nội thất, chất lượng cũng hàng đầu.
Người môi giới vì để cô thuê căn hộ này mà tốn không ít nước bọt. Người bình thường mấy ai quan tâm về chất liệu cửa nhà đâu, nhưng Tống Vũ Sênh hỏi rất kỹ, nhìn qua có vẻ vô cùng hài lòng.
Sau khi nhìn qua những căn mà người môi giới giới thiệu, cô vẫn quyết định đi xem cẩn thận.
Bằng lòng xem nhà là có cửa rồi, tùy hơi ghét cái xe cũ của cô nhưng bởi vì khách hàng là thượng đế nên anh ta cũng không dám nói nhiều.
Nhưng vẻ mặt của người môi giới đã nhắc nhở cô, cô cần đổi xe.
Chiếc xe này của cô là xe second-hand, lúc mua còn chưa tới năm mươi ngàn, chẳng qua mua để đi làm cho tiện, nhưng rõ ràng hiệu suất không bằng một chiếc xe việt dã đã “độ” qua.
Nhưng phần lớn người chơi xe thì sẽ không bán chiếc mình đã “độ”, có bán cũng bán cho người trong giới. Họ cũng hiếm khi bán cho người ngoài, mà cô cũng không có cách nào để mua trong thời gian ngắn.
Việc “độ” xe tạm thời không lo lắm, nhưng đổi một chiếc việt dã tính năng cao đã qua sử dụng thì có thể.
Sau khi vào tiểu khu, người môi giới chỉ cho cô ga-ra ngầm, bên trong phần lớn là cửa riêng của từng hộ, bởi vậy căn hộ của cô có ga-ra riêng, ba cái, hai cái có cửa, một cái không có.
Nhưng chỗ này không có gì để bán, người môi giới nói sơ qua, sau đó nhiệt tình mời cô lên tầng xem căn hộ, hai người cùng nhau lên tầng hai mươi tám.
Có tổng cộng bốn thang máy, nhưng hai trong số đó chỉ đi được đến tầng mười bốn, hai cái còn lại chỉ có từ tầng mười lăm đến tầng hai mươi tám.
Số tầng càng tăng khiến Tống Vũ Sênh càng cảm thấy an toàn. Cửa thang máy vừa mở, nhìn thấy cánh cửa phòng trộm cải tiến, cô càng hài lòng hơn.
Người môi giới thấy cô vui vẻ như vậy nên giới thiệu càng nhiệt tình.
Tống Vũ Sênh không quan tâm mấy thứ thiết bị điện tử cao cấp đó, cô chỉ lo lắng một điều: “Nếu khóa vân tay hết điện thì sao?”
Người môi giới dĩ nhiên không nghĩ tới chuyện này, thuận miệng nói: “Nếu hết điện thì nạp điện là được.”
Thấy Tống Vũ Sênh cau mày, mặc dù thắc mắc về việc nạp điện thì liên quan gì đến việc thuê nhà nhưng anh ta vẫn vô cùng tận tâm giải thích: “Bình thường khóa vân tay phải thay pin, nhưng do trọng tâm chính của tiểu khu này là trải nghiệm xa hoa cao cấp nên cửa cũng không giống bình thường. Khóa vân tay này tích hợp với cửa còn tích hợp cả pin bên trong, ngài có thể sửa lại cũng được, không phải lo về vấn đề này.”
Tất nhiên là cô đang lo lắng về vấn đề sau khi tận thế đến. Thấy vấn đề này đã được giải quyết, Tống Vũ Sênh không còn lo lắng gì nữa. Cô đứng cạnh cửa sổ được ốp kính từ trần chạy xuống sàn nhìn ra bên ngoài tiểu khu, thấy được vùng phong cảnh thiên nhiên rộng lớn, không phải lo những người khác có thể nhìn thấy mình.
Cô thuê sáu tháng, một tháng là năm mươi nghìn, phí môi giới mười nghìn, tiền đặt cọc ba mươi nghìn, tổng cộng ba trăm bốn mươi nghìn tệ.
Thấy cô thanh toán sảng khoái như vậy, người môi giới cũng càng vui vẻ, đến khi Tống Vũ Sênh tiễn anh ta ra cửa, anh ta mới nhận ra là mình không có xe để về.
Nhưng không sao cả, ai lại để khách hàng đưa mình về chứ. Anh ta vui vẻ quay về, Tống Vũ Sênh thì bắt đầu sắp xếp vật tư.
Tự mình tích trữ thì quá chậm, chẳng bằng đặt hàng qua điện thoại. Tống Vũ Sênh lại mua hai lô hàng ở siêu thị, lại liên hệ với xưởng may đặt một lô lớn giày leo núi, cô đặt theo kích cỡ của mình, trước khi cúp máy lại đặt thêm một lô theo kích cỡ khác.