Tống Vũ Sênh xoa đầu cô bé, cười nói: “Cố lên nha, chị đi rửa bát đây.”
Rửa bát xong cũng tám giờ rồi, Tống Vũ Sênh gọt chút hoa quả rồi mang ra.
Tiểu Cát vẫn đang chăm chỉ làm bài, còn cô thì ngồi nghịch điện thoại, cố gắng tìm kiếm nhiệm vụ ngẫu nhiên khác.
Ba mươi phút sau, bắp cải lớn rồi, Tống Vũ Sênh thu hoạch rồi trồng thêm hai cây nữa, Tiểu Cát cũng vừa lúc làm xong bài tập.
Làm xong bài rồi, Tiểu Cát bắt đầu cất dọn đồ đạc vào cặp, Tống Vũ Sênh nhân cơ hội nhét vào túi cô bé hai cái bánh mì: “Ngày kia hết hạn đó, em xử chúng giúp chị nhé.”
Hạn sử dụng của bánh mì tươi chỉ có ba ngày nên bảo ngày kia hết hạn cũng không sai.
Động tác thu dọn của Tiểu Cát khựng lại chút rồi lại khôi phục bình thường, dọn dẹp xong, lúc về nhà cô bé hơi dừng lại, nắm góc áo cô rồi lên tiếng: “Em cảm ơn chị Vũ Sênh.”
Tống Vũ Sênh xoa xoa đầu cô bé, cười tủm tỉm: “Chị em mình giúp đỡ lẫn nhau mà, không cần khách sao thế đâu.”
Tiểu Cát vẫy tay tạm biệt cô rồi ra cửa, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà bên cạnh, Tống Vũ Sênh.
Còn hơn bốn tiếng nữa mới đến thời gian siêu thị hẹn giao hàng, giờ cô cảm thấy khá là kích động, cũng chẳng ngủ được, nên tranh thủ ngồi kiểm tra vật tư.
Cô ưu tiên tìm một số tư liệu liên quan đến dự trữ vật tư, sau đó dựa theo những tài liệu đó rồi sắp xếp theo hạng mục, nhưng xem rồi mới phát hiện được mấy thứ có ích.
Nếu tận thế đến, trật tự xã hội hỗn loạn thì hoạt động sản xuất cũng sẽ bị đình trệ, mất điện, mất nước chỉ là mấy vấn đề cơ bản, nhưng nếu thế thì sẽ xảy ra tình trạng mất tín hiệu trên toàn thế giới, lúc này phải dùng radio để nhận tin tức.
Cho nên phải chuẩn bị trước một chiếc radio, ngoài ra còn phải chuẩn bị pin dự phòng nữa.
Mặt khác, còn phải chuẩn bị dao găm, dây leo núi, cồn dạng viên, bình ga hóa lỏng, còn có dùi cui điện, mấy thứ linh tinh để phòng thân. Những thứ này có thể mua được ở cửa hàng bán đồ dã ngoại.
Tống Vũ Sênh liệt kê chúng thành một danh sách, dự định ngày mai sẽ đi mua.
Cô cũng không rõ bao giờ tận thế sẽ đến, mấy vật tư bình thường thì mua khá dễ, nhưng mấy thứ đồ để phòng thân như súng ống, đạn dược khá khó kiếm.
Hiện giờ, nói cho tròn thì cô cũng coi như đã chuẩn bị gần hết các thứ, ngoại trừ mấy thứ phòng thân thì vật tư đã đủ để đối mặt với các loại tình huống khác nhau. Giờ cô đang thấy bối rối, không biết nên chọn một căn biệt thự tương đối hẻo lánh hay nên chọn khu vực thành thị đông người để làm nơi trú ẩn.
Mấy thứ phải lo khiến cô váng hết cả đầu.
Nơi nhiều người chưa chắc đã an toàn, bởi liên quan đến vấn đề xung đột lợi ích; nơi vắng vẻ cũng nguy hiểm, cô cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nếu hòa chung cùng đám đông thì vẫn có thể dựa vào lực lượng quần chúng.
Mà những hàng hóa cô tích trữ đều có hạn, ai cũng bảo miệng ăn núi lở, sẽ có một ngày rồi cũng sẽ hết nhẵn. Nhưng nếu tìm nơi vắng vẻ để trú ẩn, có khi một phút cô cũng chẳng sống nổi.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, giờ đã là mười hai giờ đêm, Tống Vũ Sênh mặc quần áo rồi rời giường.
Bóng đêm tĩnh lặng khiến ánh đèn xe càng trở nên rõ ràng, Tống Vũ Sênh một bên chỉ đường cho người đầu dây bên kia, một tay nháy đèn pin để ra hiệu.
Xe tải chậm rãi đến dần, sau khi dừng lại thì có hai người đàn ông trung niên nhảy xuống, nhìn qua trông khá trung thực, hai người cũng không nhiều lời bắt đầu dỡ hàng.
Lúc mua thì thấy nhiều lắm, ai ngờ sắp xếp xong cũng mới chỉ lấp đầy tầng hầm. Người vận chuyển chỉ những gói to đang xếp trên cao, dặn dò: “Mấy thứ này lúc vận chuyển phải cẩn thận, đừng để va vào người khác.”
Tống Vũ Sênh gật đầu, đưa cho họ hai chai nước, giả như vô tình: “Nghe nói gần đây đang có dịch bệnh, mọi người tốt nhất nên trữ ít đồ dùng, tránh khỏi đến lúc bị kẹt ở nhà không mua được đồ ăn.”
Xe tải chậm rãi đến, sau khi dừng lại, hai người đàn ông trung niên bước xuống ghế
Người lái xe sửng sốt một chút, lại thấy ánh mắt cô hơi lạ, nhưng cũng không nói thêm gì, hơi gật gật đầu rồi lên xe, xe tải chậm rãi dời đi, chỉ còn lại mình Tống Vũ Sênh đứng dưới lầu tiểu khu.
Tầng hầm rộng khoảng mười lăm mét vuông, chiều cao khoảng hai mét sáu hiện đã chật cứng. Tay Tống Vũ Sênh khẽ chạm, toàn bộ hàng hóa đã biến mất không dấu vết.
Cô chỉ dùng mười phút để thu hút chỗ hàng hóa này vào không gian.
Có hàng rồi khiến cô thấy yên tâm hơn, Tống Vũ Sênh thờ phào nhẹ nhõm, cảm giác lo lắng đã vơi đi không ít.
Cả ngày căng thẳng giờ đã bớt đi phần nào, cô ngủ rất sâu, mãi cho đến khi tiếng báo thức lúc bốn giờ ba mươi sáng vang lên.
Cô mơ màng thu hoạch bắp cải rồi gieo hạt, ngả người ngủ đến bảy rưỡi sáng.
Thời gian đếm ngược đang trôi đi như một lời nhắc nhở, cô đã ngủ sáu tiếng rưỡi rồi. Cô cầm bánh mì nhai rồi lấy chìa khóa ra ngoài.